Nhưng đến cửa Lâm Giang Vương phủ, hắn lại không ngừng lại, lao vun vút phóng ngựa chạy vượt qua.
Tô Mạt nóng nảy,“Hoàng Phủ Cẩn, ngươi đừng quá đáng, mau về nhà của ta!”
Hoàng Phủ Cẩn kéo áo choàng của mình đem nàng ôm chặt lấy bảo bọc ở trong
lòng, miễn cho bị gió lạnh quất vào người rồi đau bụng.
Nay nàng ở trong lòng hắn, càng giống như một đứa nhỏ, hơn nữa bị bộ dáng ngỗi đứng của hắn ôm lấy, càng thêm xinh xắn lanh lợi.
Nàng đá đạp lung tung vài cái, cũng không có thể mảy may lay động hắn. Hơi
quá đáng, vốn nghĩ mình cũng đã cao hơn nhiều, sẽ không chênh lêch với
hắn nhiều như vậy.
Ai biết chênh lệch còn lớn hơn nữa.
Hơn nữa, chỉ là đi một chuyến phía bắc, hắn đã trở nên bá đạo rồi.
Lẽ ra hắn từ nhỏ đã đi ra chiến trường, tính cách đã định sẵn ở lúc 10 tuổi rồi chứ.
Nhưng lúc này đây nàng có cảm giác hắn tựa hồ trở nên càng thêm bá đạo mạnh mẽ, thậm chí ngay cả đối cới nàng đều như thế .
Trước đây đối xử với người khác lãnh khốc, cao cao tại thượng không thèm nhìn ai, hiện tại có một loại khí thế vương giả bễ nghễ thiên hạ cực kì
cường hãn, điều này không quan hệ tới trí tuệ cùng thân phận, hơn nữa
tuyệt đối không phải kiểu người được dưỡng trong thâm cung như thái tử