Tô Mạt trong đầu có
điểm nghi hoặc, nguyên bản nàng nghĩ đến rất có thể là cung tì của tiên
hoàng hậu leo lên giường của hoàng đế, hoặc là hoàng đế giở thủ đoạn đùa bỡn hoàng quyền, lợi dụng cung tì của hoàng hậu để hoàn thành mục đích .
Nhưng tiên hoàng hậu thế nhưng để lại lực lượng bí mật của tiền triều đến bảo hộ Hoàng Phủ Cẩn cùng Thục phi, xem ra cũng không phải sự việc như thế.
Đôi mắt nàng vụt sáng như bảo thạch hỏi:“Ngươi, gặp qua tiên hoàng hậu sao?”
Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu,“Nghe nương ta nói lúc ta còn rất nhỏ nàng ta liền bệnh nặng không ra khỏi cung, không quá hai năm liền băng hà. Cho dù là mẫu
phi ta, cũng ở lúc ta hiểu chuyện không bao lâu cũng qua đời rồi.”
Ở trong trí nhớ hắn, mẫu phi xinh đẹp, ôn nhu, đoan trang hào phóng.
Đều xem thường bà là cung tì, nhưng bà lại không tự ti không hống hách.
Mẫu phi luôn dùng thanh âm thực ôn nhu nói chuyện với hắn, kể cho hắn nghe
chuyện xưa, mặc kệ chịu bao nhiêu khổ, thân thể có bao nhiêu đau, mẫu
phi cũng không chịu để cho hắn biết.
Chỉ đem tình thương ôn nhu nhất của mẹ cho hắn.
Chính là nữ nhân ôn nhu xinh đẹp như vậy, lại gặp phải chuyện như vậy ......
Ngực hắn quặn đau, thanh âm lại thản nhiên, giống như dòng nước trong gió