Edit + beta: Văn Văn.
Nhìn dãy số 0 đủ mua cả khu trung tâm thương mại đó, Đại Ninh chợt không còn hứng đi dạo phố.
Cô về đến nhà trông thấy lạc đà đang không chớp mắt nhìn chằm chằm con ruồi.
“Ngu ngốc.” Cô bình luận một cách ác độc, cũng không biết đến cùng đang nói ai.
Đại tiểu thư mặc một chiếc váy xinh đẹp, thầm nghĩ nếu oắt con lại khóc nữa, cô vẫn nên tỏ lòng thương xót đi thăm nó, dù sao nó cũng là đứa bé do chính mình sinh ra, sao có thể đưa cho Triệu Tự thật.
Vì vậy cô còn đặc biệt gọi cho Kỷ Mặc Giác: "Sang năm nhà mình thật sự có tiền mua oắt con về phải không?"
Kỷ Mặc Giác dở khóc dở cười, cho cô một đáp án mơ hồ: "Chắc thế."
Kỷ Mặc Giác cũng không có cảm tình tốt với những gã đàn ông luôn ngấp nghé chị mình, nhưng trong trận tuyết lớn hai năm trước, chính hắn đã tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia bảo vệ Đại Ninh dưới thân mình, một lớp tuyết dày bao phủ tấm lưng rộng lớn của anh.
Nơi duy nhất không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ là sân thượng. Người duy nhất không bị thương là Đại Ninh.
Cô nằm trong lồng ngực anh, thậm chí gò má cô còn lộ ra vẻ ửng hồng, tươi tắn.
Kỷ Mặc Giác thấy một tờ giấy rơi ra khỏi túi của người đàn ông, chỉ có ba chữ.
- - Hãy vui vẻ.
Đây là mong mỏi duy nhất của anh dành cho cô.
Khoảnh khắc đó dù là Kỷ Mặc Giác cũng cảm thấy hơi xúc động.
Khi chị tỉnh lại đã quên mất những việc không vui, vẫn là đại tiểu thư không ai bì nổi như trước. Kỷ Mặc Giác trở nên chín chắn và có trách nhiệm, cũng bắt đầu học cách chiều chuộng cô.
Thật tốt, tất cả mọi chuyện vẫn còn kịp, trái tim Đại Ninh trong sáng và sạch sẽ, cô luôn vui vẻ trước sau như một.
Đại Ninh rất không hài lòng với câu trả lời mà em trai đưa ra, gì mà "chắc thế"? Chẳng lẽ cô không thể mua oắt con về sao?
Khâu Cốc Nam trộm truyền tình báo cho Đại Ninh ở nhà họ Kỷ.
—— “Em bé tập đi rất suôn sẻ.”
—— “Đứa bé không khóc, có điều không kiềm được tìm bóng dáng của cô khắp nơi.”
—— “Sếp Triệu đang dạy bé tập nói."
Đại Ninh không hài lòng với thằng bé vô tâm này lại không cầm lòng được hỏi: "Triệu Tự dạy nó nói gì?"
Chắc không phải kiểu như bà mẹ tồi hay gì đó chứ?
Khâu Cốc Nam nghe lén một chút rồi gõ chữ thuật lại.
—— “Yêu, Ninh Ninh.”
Đại Ninh che mặt, không hé răng. Đừng có mong cô xấu hổ, cô sẽ không xấu hổ đâu. Dạy con trai cô gọi mình là Ninh Ninh, anh ta muốn lên trời rồi sao?
Triệu Tự không hề có ý trói buộc cô, cũng không dám cho cô chút cảm giác trói buộc nào.
Lại qua hai ngày, không biết từ đâu Triệu Tự biết cô chưa mua quần áo, kêu người tặng váy mùa mới đến.
Rất nhiều, xem mà hoa cả mắt.
Đại Ninh đi theo sau lạc đà, từ chối cả đống viên đạn bọc đường này.
Đại Ninh vuốt lạc đà, thương lượng với nó: “Nếu ta không có tiền, mi phải tự mình đi xin ăn, mi làm được không?"
Lạc đà muốn khinh lại không dám khinh nhìn cô.
Khâu Cốc Nam mang tin tức đến nữa, lần này khá dữ dội.
—— "Mẹ sếp Triệu đến."
—— “Mọi người đều thúc giục đặt tên cho em bé."
Mọi người không thể giống như đại tiểu thư vô tâm, cứ gọi oắt con oắt con được. Thằng nhóc đã một tuổi thế mà còn chưa có cái tên đàng hoàng, Đại Ninh không đáng tin đến nỗi khiến người cảm thán.
Nghe thấy tin tức hai ngày nay, đại tiểu thư tức giận đến nhảy dựng trên giường, làm cho lạc đà đang ăn vụng khoai tây giật cả mình.
“Tức chết rồi, chưa có sự cho phép của tôi mà đã đặt tên cho con trai, tôi muốn đâm chết tên khốn này.”
Trước đó Đại Ninh đã từng đọc qua, những gã đàn ông như Triệu Tự hầu hết đều là “chạn vương” trong truyện. Anh xuất thân bần hàn, hạng người này có thể đứng ở chỗ cao cho đến ngày hôm nay thường là trình độ mưu mô không chê vào đâu được.
Bình thường trong truyện, anh sẽ có một cô vợ xinh đẹp giàu có, trong lòng anh, mẹ và các em ở quê hiển nhiên quan trọng nhất.
Mà người thân thường là lòng tham không đáy, đối xử với con của đại tiểu thư nhà giàu không tốt!
Nhìn đi, vừa mới đến đây mà đã muốn đặt tên cho con trai cô!
Cuối cùng đại tiểu thư không ngồi yên được nữa, cũng không trông cậy cục cưng vô tâm kia sẽ khóc lóc đòi mình, cô đằng đằng sát khí đến nhà họ Triệu.
Đại Ninh cũng không phải là nữ phụ đại tiểu thư thích Triệu Tự, cô có thể bảo vệ trái tim mình, cô giận lên rất đáng sợ đó!
Dọc theo đường đi, những hiểu biết kì quái khiến cô nghĩ ra rất nhiều kết quả.
Thậm chí trong đầu, hình ảnh con trai bị cho ăn mặc thành một đứa trẻ quê mùa, chảy nước miếng, khóc thút thít mà không có ai bế hiện lên trong đầu óc cô.
Sau đấy Triệu Tự ôm cô vợ bình dân với biểu cảm hờ hững.
Đại Ninh mở cửa, bốn đôi mắt đồng thời nhìn sang.
Vẻ mặt tức giận của Đại Ninh cứng lại, trong phòng, Triệu An An thấy cô lập tức hai mắt tỏa sáng lấp lánh và thân thiết, Triệu Bình có dáng vẻ thiếu niên kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhìn về phía anh cậu.
Người phụ nữ ngồi trên xe lăn trông già cả và giản dị, có chút thấp thỏm nhưng cũng đầy chờ mong nhìn cô.
Triệu Tự cũng không ngờ cô sẽ trở về, sau khi sửng sốt một lát, ánh mắt anh dâng lên ý cười nhàn nhạt.
Con trai Đại Ninh đang ngồi trên đùi bà cụ chơi bàn chân mình.
Thằng nhóc trắng nõn mềm mại, quần áo màu lam nhạt, trông vừa gọn gàng vừa đáng yêu.
May mà bé còn nhận ra mẹ mình, thấy Đại Ninh bèn duỗi tay muốn ôm một cái.
Dù nhìn thế nào thì người một nhà này cũng không có vẻ gì là đang ngược đãi con mình, từng người vây quanh nó hệt như báu vật hiếm có.
Đại tiểu thư vào cửa thì thành báu vật hiếm có thứ hai.
Đại Ninh nghĩ thầm, không đúng, kịch bản này khác với hiểu biết có trong đầu cô.
Trong lòng cô hừ một tiếng, thoạt nhin thì mẹ Triệu Tự có vẻ hiền lành dịu dàng, nhưng ai biết bà ta có phải diễn viên không.
Dù sao Triệu Tự là người xấu thì cả nhà anh đều là người xấu.
Nếu như tìm không ra thói xấu hành hạ đứa trẻ ngoài mặt, cũng chỉ còn lại một điều có thể bắt lỗi.
“Mấy người muốn đặt tên cho con tôi?"
Triệu Tự còn chưa kịp nói, mẹ Triệu đã vội vã, căng thẳng giải thích: “Đại tiểu thư, mọi người thấy đứa bé đã lớn vậy rồi, dù sao cũng phải có tên mới được.”
Không thể gọi Tể Tể (oắt con) mãi.
Ở trong lòng bà cụ, đại tiểu thư có thân phận cao quý, người đáng yêu mà lòng dạ cũng tốt. Bà đã từng thấy thằng Triệu nhà mình yêu cô đến nhường nào, mấy năm si mê điên cường ấy khiến lòng bà cụ đến nay vẫn còn sợ hãi.
Bà rất sợ đại tiểu thư không cần con trai bà.
Rốt cuộc mẹ Triệu cũng hiểu rõ, đời này ngoại trừ Đại Ninh thì ai Triệu Tự cũng không muốn.
Hơn nữa cháu trai đáng yêu, mềm mại trong lồng ngực mình thật đúng là đáng yêu đến nỗi khiến trái tim người ta tan chảy, Triệu Tự khi còn nhỏ không ăn uống đầy đủ nên gầy guộc, còn cháu trai thì có làn da khỏe mạnh và bóng loáng, lại di truyền đôi mắt có hồn của Đại Ninh, mẹ Triệu vui mừng đến độ ước gì có thể gọi cục cưng ngay.
Đại Ninh ôm con: “Tôi muốn gọi là Tể Tể!”
Cô tùy hứng phồng má, nhìn về phía Triệu Tự.
Triệu Tự không kiềm được cong môi: “Ừm, vậy không đặt nữa.”
Triệu Bình hơi buồn cười, nguy hiểm quá, cậu ráng nhịn cười xuống. Cả nhà họ đều là người có tính tình tốt.
Vẫn là Triệu An An lấy hết can đảm, giọng nói thiếu nữ trong trẻo và mềm mại: “Đại tiểu thư, mọi người chưa đặt tên cho cháu trai bởi anh nói chị đặt. Em bé đã một tuổi rồi, chị có thích cái tên nào không? "
Đại Ninh: “…”
Đại tiểu thư chết sống không chịu thừa nhận, đầu tiên là mình không thích học nên đặt tên cũng không đủ gây ấn tượng. Thứ hai, cô sáng nắng chiều mưa, ngày hôm qua thích cái này, ngày hôm sau đã đổi ý.
Triệu Bình và Triệu An An chờ mong nhìn cô, ngay cả mẹ Triệu cũng rất tha thiết.
Đại Ninh từ chối: “Nhìn gì mà nhìn, hôm nay không thích hợp đặt tên!”
Thằng nhóc trong lòng cô cũng "a a" kêu lên, vậy mà có hơi giống như đang học cách nói chuyện của cô.
Đại Ninh ngẩn người, trên mặt không nén được vẻ dịu dàng, hôn lên khuôn mặt nhỏ hồng hào của con trai.
Thằng nhóc cười vui vẻ không dứt, đến nỗi có thể nhìn thấy chiếc răng sữa nhỏ của bé.
Cuối cùng đứa bé cũng nhớ cô, ăn vạ trong lồng ngực cô không chịu xuống.
Cơm chiều đã chuẩn bị xong, người nhà họ đều chờ mong mà mời Đại Ninh ăn cơm. Đại Ninh ôm con, miễn cưỡng đồng ý ở lại.
Đồ ăn không phong phú như lúc Đại Ninh và Triệu Tự ăn.
Đại Ninh nhìn bàn rồi lại nhìn Triệu Tự.
Người đàn ông nhìn lại cô, thấp giọng cười nói: “Không thích thì buổi tối anh làm món khác cho em nhé?"
Đại Ninh khịt mũi, ăn bữa cơm này mà không hề bắt bẻ.
Mẹ Triệu biết đại tiểu thư có thể đến gặp con trai mình có bao nhiêu khó khăn, bà ăn xong liền gọi hai anh em Bình và An về phòng ngủ.
Bất kể thế nào thì việc để lại không gian cho con trai và đại tiểu thư là điều tốt.
Bọn họ tự giác như vậy, Đại Ninh chớp mắt, hơi thở người đàn ông đã gần kề bên mình.
Anh thử nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy cô và con, tựa cằm lên bả vai cô, giọng điệu rất dịu dàng: “Ninh Ninh, tên con trai đặt là Dư Sinh được không?”
Cô vừa định bảo khó nghe.
“Kỷ Dư Sinh (纪余生).” Triệu Tự hôn lên má cô.
Ký Dư Sinh (寄余生). [1]
[1] Ở đây tác giả chơi đồng âm: 纪余生=寄余生=Gửi gắm quãng đời còn lại.
Anh sẽ không bao giờ lựa chọn ai, tình yêu của quãng đời còn lại này, anh xin trao hết cho em.
Cái họ Kỷ đó khiến cô ngẩng mặt lên, ngay cả Triệu Tự hôn mình cô cũng không so đo. Không hiểu sao cô lại cảm thấy họ của mình rất hay.
Nói thế nào nhỉ, vừa quê vừa hợp thời.
Một lúc lâu sau, đại tiểu thư nói nhẹ nhàng: “Được rồi, ít nhất khi bị chép phạt, nó sẽ viết ít chữ hơn.”
Triệu Tự bật cười, cảm thấy cô đáng yêu không chịu nổi khiến anh không nhịn được xoa mái tóc xoăn của cô.
Nghĩ lại khi cô gái nghịch ngợm trước mặt này còn là trẻ con, cô thường xuyên bị chép phạt nên gây ra bóng ma tâm lý không ít.
Thằng nhóc trong lòng phát ra tiếng a a a, sau một năm, cuối cùng bé cũng có tên.
Không chỉ thế, tên thân mật cũng tiện thể đặt theo.
Tên là “Quả Viên”.
Đại Ninh thích cái tên này, nghe rất dễ thương và ngon miệng.
Triệu Tự hoàn toàn không quan tâm việc đứa trẻ theo họ ai, Đại Ninh cũng vậy. Ngược lại cái tên bình dị không hiểu sao lại làm cô thấy thoải mái.
Trong không khí, Thanh Đoàn cẩn thận vòng qua cục bột hồng, giải thích nói: “Có lẽ người ký khế ước nhà anh sợ đặt tên theo tiêu chuẩn nam chính.”
Dù sao Tiểu Quả Viên lớn lên sẽ làm nam chính truyện dành cho nam, hãi hùng bao nhiêu.
Cục bột hồng đắc ý nói: “Đã không còn lâu rồi.”
Trước đây Tiểu Quả Viên có thể nhìn thấy bọn họ nhưng bây giờ thì không thể, sau khi vận khí biến mất, thằng bé sẽ lớn lên khỏe mạnh bình thường.
Tất nhiên so với những đứa trẻ khác, bé có người cha giàu có nhất và người mẹ thiên kim không thể bỏ qua.
Thanh Đoàn đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Vậy, vậy chừng nào hai ta có thể có, có cục bột nhỏ?"
Đại ca của thú thời không hiếm khi cũng có lúc đỏ mặt, kiêu ngạo nói: “Mơ mộng hão huyền!”
Thanh Đoàn vẫn ngây ngốc nhìn vợ mình, trong lòng sướng đến nổi bong bóng.
Điều duy nhất mà Thanh Đoàn tiếc nuối đó là không thể tự mình nói lời từ biệt với người khế ước. Lần này đến lượt cục bột hồng an ủi nó: "Họ không nhìn thấy chúng ta mới là điều tốt nhất. Suy cho cùng con người sống tốt thì mới không cần chúng ta hoàn thành nguyện vọng. Đại Ninh không có hận thù, linh hồn cô ấy sạch sẽ và an yên, có Triệu Tự yêu cô ấy, cô ấy sẽ luôn hạnh phúc."
Thanh Đoàn gật đầu.
Chúng vốn là những con thú khế ước chỉ có thể được triệu hồi bởi những mong muốn mãnh liệt của con người, chỉ khi cuộc đời không hoàn hảo mới có thể thấy chúng.
Cho nên lúc trước thấy cục bột hồng bên người Triệu Tự, nó mới thấy ngạc nhiên như vậy.
Đối với Triệu Tự mà nói, chuyện đánh mất Đại Ninh thế mà còn đáng sợ hơn cả chuyện Đại Ninh trải qua kiếp trước. Sức mạnh ấy cho phép anh triệu hồi cục bột hồng và làm giao dịch với ma quỷ.
Thanh Đoàn bay đến trên vai Đại Ninh, không nỡ rời xa ôm cô, lúc này mới tay trong tay với cục bột hồng rời đi.
Hỡi cô gái có linh hồn màu đen, mong cuộc đời này của cô được trọn vẹn, có người để dựa vào, tránh khỏi cuộc sống lênh đênh.
Đại Ninh như có trực giác ngước đôi mắt lên lại không thấy gì cả.
*Khi con trai được hai tuổi, cuối cùng Đại Ninh tuyệt vọng phát hiện mình không tóm được bất kỳ nhược điểm nào của người nhà họ Triệu.
Tiểu Quả Viên quá đáng yêu, không ai không thích bé, mỗi lần Triệu An An đều bị sự đáng yêu của bé mà hét lên.
Trong mắt người nhà họ Triệu, đại tiểu thư là cô gái xinh đẹp nhất trên đời, còn con của cô là bé trai đẹp trai và dễ thương nhất trên đời!
Điều khiến Đại Ninh càng tuyệt vọng hơn chính là Kỷ Mặc Giác nói với cô rằng không có tiền mua lại Tiểu Quả Viên.
Kỷ Mặc Giác giải thích về chuyện này: “Lúc trước Ổ Đông của bọn họ khai thác được một viên đá quý hiếm thấy, nghe nói vương phi Kena nước l cũng muốn nhưng Triệu Tự đã tặng cho chị.”
Đại Ninh lờ mờ nhớ ra, quả thật có chuyện như vậy, viên đá quý đó trước đây đã bị cô dùng để làm thành chiếc vòng cổ, rất đẹp.
Tiếc là sau đấy có một viên đá quý tuyệt đẹp khác đã thu hút sự chú ý của cô nên Đại Ninh không nghiên cứu tỉ mỉ món đồ kia quý giá đến mức nào.
Bây giờ đã rõ, cả thế giới chỉ có một viên mà còn là báu vật vô giá.
Kỷ Mặc Giác nói bất đắc dĩ: “Đã là vật vô giá thì em thật sự bó tay, nếu không chị thương lượng với sếp Triệu xem sao?"
Hắn ho khan một tiếng lại nói: “Đại Ninh, thật ra đây chỉ là chuyện có nhõng nhẽo hay không.”
Giằng co cũng đã một năm, Đại Ninh nghĩ thầm nếu Triệu Tự tính tiền lãi, vậy lãi đó đã thành một con số đáng sợ rồi.
Sự kiêu ngạo có trong xương cốt và với hoàn cảnh sống từ khi còn nhỏ của cô khiến Đại Ninh không cho phép mình mắc nợ.
Rốt cuộc cô cũng thảo luận lại vấn đề nợ nần cùng Triệu Tự.
Đại tiểu thư căng khuôn mặt nhỏ nhắn, hôm nay cô ăn mặc rất đẹp, mặc một chiếc váy bướm bướm chạm rỗng hoa văn thêu chỉ vàng. Cô buộc một dải ruy băng màu xanh lam trên tóc, nếu không nói thì không ai nhìn ra cô là mẹ của đứa trẻ hai tuổi.
Gương mặt xinh xắn trắng nõn, nhìn thế nào cũng giống sinh viên đại học chưa tốt nghiệp.
Triệu Tự nhìn cô rồi cười khẽ: “Làm giấy nợ?”
Đại Ninh gật đầu nghiêm túc.
Người đàn ông khẽ mở đôi môi mỏng, dù là từ chối cũng nhẹ nhàng: “Không được.”
Cô có chút gấp: “Đã cho anh chăm sóc cục cưng một năm rồi, cũng đến lúc nên trả lại cho tôi! Cho dù ly hôn cũng không thể chỉ thuộc về một mình anh!"
Triệu Tự cắt miếng bánh kem cho cô, động tác dừng lại, gật đầu nhẹ nhàng: “Em nói đúng, có điều chúng ta chưa kết hôn."
Vậy nên thủ tục ly hôn còn xa lắm.
“Hơn nữa, Ninh Ninh à, anh không cướp mất quyền lợi thăm hỏi nào của em, nếu em bằng lòng vẫn có thể ở lại đây.”
Đại Ninh không chiếm lý nhưng không ảnh hưởng đến việc cô hung dữ bóp chặt cổ anh.
“Mặc kệ mặc kệ, anh trả Tiểu Quả Viên cho tôi.”
Triệu Tự cong môi, lúc này dù có thế nào anh cũng không mở miệng. Đại Ninh bực không chịu nổi, hận không thể cắn anh một cái.
Không mua con trai về được, còn cho anh nuôi tiếp thì không chừng nó không thân thiết với mình nữa.
Đừng tưởng rằng cô không biết, thằng nhóc kia ở nhà họ Triệu được cưng chiều vô cùng, bây giờ nó còn ngủ ngon lành ở phòng bên cạnh.
Triệu Tự bình tĩnh như thường, nhìn cô chơi xấu.
Đại tiểu thư không còn cách nào, nhớ đến lời Kỷ Mặc Giác nói, một lúc sau dứt khoát ôm lấy cổ anh: “Triệu Tự, anh trả cho người ta đi mà được không? Được không ~"
Triệu Tự duỗi tay ôm eo cô, trong mắt hiện ra ý cười mềm mại.
“Vậy trả cho em ba ngày.”
Cô hôn chụt một cái lên mặt anh, đôi mắt to ngấn nước.
Triệu Tự nhếch khóe môi: “Được rồi, bảy ngày.”
Đại Ninh không cam tâm lắm, bảy ngày có ý gì hả. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, rốt cuộc Triệu Tự cúi đầu thử thăm dò hôn cô.
Đại Ninh nghĩ ngợi, có phải làm thế là thành ba năm không? Vì vậy cô không nhúc nhích, ngón tay mềm để trên vai Triệu Tự.
Đôi môi người đàn ông lạnh lẽo phủ lên môi cô, lông mi Đại Ninh khẽ run.
Nụ hôn ban đầu chỉ là hời hợt dần trở nên sâu sắc.
Đôi mắt cô bị bao phủ bởi một tầng hơi nước dày, cuối cùng Triệu Tự không ráng nhịn nữa, anh nâng cằm cô lên, trằn trọc hôn cô nhiều lần.
Cuối cùng đợi người đàn ông tách hai chân cô ra, quỳ xuống bên eo cô rồi đến gần hôn cô, Đại Ninh còn đang suy nghĩ, năm năm, mười, mười năm…
Cô tóm lấy tóc người đàn ông đang vùi đầu vào trước ngực mình: “Triệu Tự, giảm giá Tiểu Quả Viên cho người ta đi mà.”
Triệu Tự nói năng không rõ: “Ừm.”
Cô vui vẻ lên.
Khi đã làm xong, Triệu Tự nắm tay cô và đeo chiếc nhẫn kim cương từng bị cô vứt đi vào.
Cô mơ mơ màng màng, miệng còn đang thầm thì: “Báu vật vô giá… là bao nhiêu…”
Triệu Tự hôn lên gò má cô, thấp giọng trả lời: “Là em.”
Ngoài cửa sổ đã bước vào đầu hạ, trời xanh mây trắng, sáng sủa một khoảng trời.
Triệu Tự không biết phải mất bao nhiêu năm nữa Đại Ninh mới có thể yêu mình nhiều như anh yêu cô, quyến luyến chính mình.
Nhưng những điều đó anh không quan tâm.
Anh yêu cô, thích mọi thứ về cô.
Anh biết cô kiêu căng, máu lạnh vô tình, có rắp tâm khác.
Anh biết thân phận ban đầu giữa họ khác nhau một trời một vực, anh biết cô hận, biết linh hồn cô màu đen và lạnh giá.
Anh hiểu hết.
Chỉ đơn giản là anh có đủ kiên nhẫn để trân trọng một báu vật hiếm có cả đời này mà thôi.
- --【End chuyện thường ngày】