Nữ Phụ Lật Bàn

Chương 6:

Chương 6:
Thời đại này không cho phép nữ tử đi học.
Vì sự bộc phát bất ngờ của tôi mà chuyện học hành của Mộc Vân Châu không đi đến đâu.
Tôi thậm chí còn nói thẳng, nếu cô ta dám giả trai vào trường, tôi sẽ lập tức đi tố cáo, khiến nhà họ Phương thành tâm điểm công kích.
Càng nghe thấy nhiều bình luận, tôi càng cảm thấy thế giới này thật nực cười.
Vì là nữ chính được cưng chiều, đến cả ông trời cũng dành cho cô ta sự thiên vị. Bất cứ ai đối đầu với cô ta, thậm chí là không thích cô ta, cuối cùng đều sẽ phải chịu kết cục thê thảm.
Khi tôi và Mộc Vân Châu hoàn toàn trở mặt, tôi trở thành người vô hình trong nhà, không ai thèm để ý.
Những ngày tháng cứ thế trôi qua, cho đến một hôm, Mộc Vân Châu đột nhiên chạy đến tìm tôi, lời nói ra đều muốn ra ngoài.
Gần như ngay lập tức, tôi nhận ra cô ta có gì đó không ổn. Cô ta biết rõ tôi ghét mình, biết rõ tôi và cô ta đã đến mức nước với lửa, vậy mà vẫn giả vờ ngây thơ, miệng luôn nói tin tưởng tôi.
Có lẽ ngay cả Mộc Vân Châu cũng không nhận ra, lúc này, ánh mắt cô ta đã tràn ngập sự toan tính.
Thoát khỏi sự trói buộc của cốt truyện, tôi mới nhận ra cô ta mặt dày thật. Đối với một đám nam phụ, cô ta áp dụng thái độ không chịu trách nhiệm, không từ chối, không hứa hẹn.
Có thể nắm tay mấy nam phụ, nói ra những lời kỳ lạ và vô liêm sỉ như “Các anh đều là những người rất quan trọng đối với em, ai xảy ra chuyện em cũng sẽ đau lòng, vậy nên có thể vì em mà sống hòa thuận với nhau không?”.
Vì quá giỏi trong việc thao túng đàn ông, ba người anh trai làm đá lót đường của tôi đã một lòng một dạ, si tình chờ đợi cô ta.
Ngay cả sau này khi lấy vợ, họ cũng tiêm nhiễm vào đầu vợ con mình suy nghĩ phải cưng chiều Mộc Vân Châu, mọi chuyện đều phải ưu tiên cô ta.
Trong nhà họ Phương, cô ta gần như muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
“Vậy thì sao? Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Em định đi mua vài món đồ thêu, làm túi thơm cho mọi người trong nhà.
Chị à, chị đồng ý với em đi! Em đảm bảo sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà.” Cô ta trưng ra bộ mặt vô hại, làm nũng với tôi.
Tôi giả vờ suy tư, nhưng thực ra đang lắng nghe bình luận.
【Đây là đến đoạn nam nữ chính gặp nhau lần đầu rồi, thảo nào nữ chính lại tìm đến Phương Tiểu Hoa, dù sao cô ta cũng ngu ngốc dễ bị lợi dụng, không làm hỏng chuyện.】
【Đúng vậy, Phương Tiểu Hoa có tính cách bốc đồng, thuộc dạng ngu ngốc bị người ta lừa bán còn giúp đếm tiền.】
Vì thành kiến có từ trước và hào quang nữ chính, những bình luận này hầu như đều nói giúp Mộc Vân Châu.
Việc cô ta tính toán người khác là thông minh, là nữ chính mạnh mẽ. Còn tôi, nói sự thật thì lại trở thành con chuột cống, không thấy ánh sáng, bị mắng chửi đủ kiểu.
Nhưng dù vậy, tôi cũng không quá phẫn uất, bởi vì sự xuất hiện của nó đã cho tôi biết chuyện gì cũng có thể làm được bằng sức người.
Dù sao những lời nói này đối với tôi mà nói cũng là một cơ hội, một cơ hội có thể thay đổi hoàn toàn vận mệnh bi thảm của tôi.
Cũng từ những lời nói rời rạc này, tôi đã thấy được một góc nhỏ của tương lai.
Hóa ra ba người đó thật sự đã từng nghĩ đến việc cùng nhau cưới Mộc Vân Châu, chỉ là họ không đủ tư cách. Dù sao nam chính thật sự vừa giàu vừa có quyền, là Thế tử Thẩm Tĩnh Xuyên của phủ Tuyên Dương Hầu ở kinh thành.
Và hôm nay chính là ngày Mộc Vân Châu cứu anh ta.
Cho nên cô ta mới muốn ra ngoài, còn muốn tôi che đậy cho cô ta. Cô ta không biết diễn biến cốt truyện, nhưng trực giác của cô ta luôn rất chuẩn.
Đây cũng được coi là một sự thiên vị khác mà ông trời dành cho cô ta.
“Tiểu Hoa tỷ tỷ, em cầu xin chị đấy, nếu không cha mẹ và ba người anh trai không cho em ra ngoài.” Cô ta cúi đầu, cười ngọt ngào.
Tôi thuận theo ý cô ta, giả vờ bay bổng vì lời nịnh hót, gật đầu.
Kết quả, đi được nửa đường, cô ta bắt đầu bóng gió nói Chung Giác lại tặng đồ cho cô ta, cô ta không tiện không nhận.
Nhìn thấy cô ta đưa cho tôi một chiếc trâm cài tóc ngọc trai có chất lượng cực tốt, tôi đã làm theo mong muốn của cô ta, bắt đầu phát điên.
Vì biết tôi và Chung Giác có hôn ước, lại biết tôi ghét tất cả những thứ liên quan đến ngọc trai, cô ta cho rằng có thể chính xác đâm vào tim tôi.
Khi tôi hậm hực rời đi, cô ta đứng tại chỗ, khẽ nói một câu: “Xin lỗi, nhưng em thật sự không muốn ở cạnh chị, em vẫn không thể tha thứ cho việc chị đã sỉ nhục em như thế trước đây.”
【Có thù tất báo, nữ chính này thật sảng khoái.】
【Ai bảo Phương Tiểu Hoa là kẻ si tình, cứ phải thích Chung Giác, đã như vậy, để nữ chính lợi dụng một chút cũng không sao.】
【Khoan đã, tại sao Phương Tiểu Hoa không rời đi, mà lại lén lút đi theo sau nữ chính?】
【Sao lại cảm thấy cô ta trở nên thông minh, thậm chí còn biết diễn biến cốt truyện?】
【Chắc là ảo giác thôi, cô ta chỉ là một nhân vật làm nền, sao có thể thức tỉnh ý thức được.】
Bên tai, những tiếng nghi ngờ ngày càng nhiều.
Nhưng tôi lại khẽ cười, bởi vì tôi đã biết, vận mệnh thật sự có thể thay đổi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất