Chương 24: Thẳng thắn thân thế, hôn sự có biến và trận ẩu đả hiện giờ...
Hiện giờ đã đánh một trận, Cao Thanh Tuấn lại còn thốt ra những lời khó nghe như vậy, thậm chí còn nhục mạ nàng là kỹ nữ. Chưa kể hai người chỉ mới là vị hôn phu thê, dù đã thành thân thì những lời lẽ của Cao Thanh Tuấn vẫn quá đáng, Hồ gia chắc chắn sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho nàng.
Nếu hai người đã kết thành vợ chồng, Hồ phủ nhất định sẽ ép Cao Thanh Tuấn phải xin lỗi, hơn nữa phải cam đoan từ nay về sau không bao giờ nói những lời tương tự nữa mới thôi.
Nhưng hai người còn chưa thành thân, mà đã ầm ĩ, nảy sinh mâu thuẫn, có ý định từ hôn, vậy thì chẳng phải lần này từ hôn sẽ thuận theo lẽ thường sao?
Hồ Hoan Hỉ vô cùng vui mừng, nắm chặt tay biểu muội: "Quả nhiên, đầu óc làm ăn của ngươi phản ứng nhanh thật, sau này, ta nhất định sẽ có hậu lễ đáp tạ ngươi!"
*
Hồ Hoan Hỉ trở về phủ, lau nước mắt, giận đùng đùng đi tìm mẫu thân, khóc lóc kể lại chuyện xảy ra hôm nay.
Nàng thuật lại sự việc một cách chân thực, còn thêm mắm dặm muối: "May mà biểu muội có mang theo cơ quan vòng tay, nếu không, tỷ muội chúng ta đã phải chịu thiệt rồi. Nương à, nương không biết Cao nhị công tử điên cuồng đến mức nào đâu, con... con... con sợ lắm... Nếu gả cho hắn, con sợ là ngày nào cũng bị đánh mất."
Nói đến đây, nàng ngã xuống đất khóc nấc lên.
Hồ mẫu đau lòng con gái, vội vàng đỡ nàng dậy: "Đi, chúng ta đi tìm cha con."
Hồ phụ rất coi trọng thể diện gia đình, việc Cao Thanh Tuấn mắng nhi nữ Hồ gia là kỹ nữ, ông tuyệt đối không thể chấp nhận.
Đúng như Hồ Hoan Hỉ dự đoán, nếu hai người đã thành thân, Hồ phụ chắc chắn sẽ ép con rể xin lỗi và cam đoan không bao giờ mắng chửi người như vậy nữa. Nhưng hiện tại hôn sự hai nhà chưa thành, Hồ phụ trực tiếp đến Cao gia, lời qua tiếng lại, cãi nhau một trận, rồi trong cơn giận dữ tuyên bố hủy hôn.
Trận ẩu đả diễn ra vào buổi chiều.
Việc hủy hôn diễn ra vào buổi chạng vạng.
Hồ Hoan Hỉ đạt được ước nguyện, vô cùng cao hứng, nhưng trong lòng cũng có chút buồn bã. Khi còn đính hôn với Cao Thanh Tuấn, nàng đã từng mơ mộng mình sẽ trở thành con dâu Cao gia, sẽ cùng vị hôn phu đầu bạc răng long, dù giữa hai người có chút mâu thuẫn, cũng vẫn sẽ hòa hảo trở lại.
Nhưng thôi, hủy hôn cũng tốt.
Sau này nàng sẽ không còn là người đã có hôn ước nữa.
Thật lòng mà nói, vào cái lúc sắp xuất giá ấy, Hồ Hoan Hỉ đã khẩn trương đến mức đêm nào cũng không ngủ được.
Hiện tại hôn sự đã hủy, cuối cùng nàng có thể ngủ một giấc ngon lành.
*
Hôm sau, Thẩm Bảo Tích đến Bùi gia.
Bùi Thanh Sách đang vẽ tranh trong nhà.
Anh em nhà họ Bùi đều đọc sách, ngay cả muội muội của Bùi Thanh Sách cũng biết chữ.
Xuân Phong gõ cửa, Bùi mẫu mở cửa, thấy Thẩm Bảo Tích cùng nha hoàn, bà lập tức kinh ngạc, vội vàng cất giọng gọi: "Thanh Sách, mau ra đây, Thẩm cô nương đến kìa!"
Bùi Thanh Sách đang vẽ tranh trong sân, hôm nay có gió, vẽ tranh trong sân không tiện lắm, nhưng nhà của Bùi gia lại cổ kính, dù là ban ngày, ánh nắng cũng không đủ để chiếu sáng căn phòng.
Khi nhìn thấy hai người ở cửa, Bùi Thanh Sách ngạc nhiên, vội vàng đặt bút xuống, chạy nhanh ra cửa: "Thẩm cô nương, sao ngươi lại đến đây?"
Thẩm Bảo Tích chậm rãi bước vào: "Hai ta là vị hôn phu thê, ta không thể đến sao?"
"Không phải vậy." Bùi Thanh Sách có chút bối rối, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có: "Nhà ta nhỏ bé, lại cũ kỹ, sợ là không thể tiếp đãi ngươi chu đáo."
Thẩm Bảo Tích bật cười: "Không sao, ta cũng đâu có thường xuyên đến. Hôm nay ta đến tìm ngươi, có vài lời muốn hỏi ngươi."
Bùi Thanh Sách nghiêm mặt nói: "Ngươi cứ nói đi."
Nghe vậy, Thẩm Bảo Tích liếc nhìn Bùi mẫu đang bưng trà cho bọn họ: "Chúng ta tìm một nơi kín đáo hơn để nói chuyện đi."
Bùi mẫu vừa nghe đã hiểu hai người muốn tâm sự riêng, nhà Bùi gia nhỏ, hai anh em không chịu ở chung một phòng, vốn dĩ căn nhà đã không lớn, lại còn chia thành hai, phòng của Bùi Thanh Sách lại càng nhỏ hơn, ngoài một chiếc giường, chỉ còn lại một chiếc bàn nhỏ kê sát giá sách.
Hơn nữa, hai người tuy là vị hôn phu thê, nhưng chưa phải là vợ chồng, không nên ở chung một mình trong một căn phòng nhỏ kín đáo như vậy.
Bùi Thanh Sách hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, bèn đề nghị: "Chúng ta ra ngoài uống trà đi."
Ánh mắt Thẩm Bảo Tích dừng lại trên bức mỹ nhân đồ đang vẽ dở trong sân, người con gái trong tranh mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, tay áo bay bổng, mang theo vẻ tiên khí, mái tóc phiêu dật, thân hình uyển chuyển, nhưng ngũ quan... vẫn chưa được vẽ xong.
Nàng lập tức cười nói: "Đây là mỹ nhân ở đâu tới vậy? Có phải là người trong lòng ngươi không?"
Bùi mẫu ngạc nhiên: "Thẩm cô nương đừng trêu chọc, Thanh Sách làm gì có người trong lòng?"
Bùi Thanh Sách nhìn chằm chằm vào bức họa, có chút ngượng ngùng, nghe Thẩm Bảo Tích trêu chọc và lời giải thích của Bùi mẫu, bèn gật đầu nói: "Đúng là người trong lòng ta."
Bùi mẫu: "..."
"Ngươi có người trong lòng, sao ta chưa từng nghe nói?"
Lát sau, bức họa đã khô, Bùi Thanh Sách cất bức tranh đi, rồi thu dọn màu vẽ: "Thẩm cô nương, chúng ta đi thôi."
Thẩm Bảo Tích nghe hắn nói có người trong lòng, ngẩn người một chút, nhưng rồi cũng không để ý, hai người vốn dĩ chỉ là vị hôn phu thê giả, việc Bùi Thanh Sách muốn kết hôn với người khác là chuyện bình thường.
Đến trà lâu, vào một gian phòng trang nhã, Thẩm Bảo Tích vừa ngồi xuống đã nói: "Nếu ngươi muốn đính hôn, hoặc là muốn đi tìm người trong lòng, nhớ nói sớm với ta, đợi hai ta hủy hôn rồi ngươi hãy đi. Chứ nếu vị hôn phu của con gái Thẩm gia lại có người khác, Thẩm phủ sẽ mất mặt lắm, cha ta sẽ không tha cho ngươi đâu."
Bùi Thanh Sách cười ôn hòa: "Thẩm cô nương cứ yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu."
Nghe vậy, Thẩm Bảo Tích nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên: "Ngươi có tướng mạo thế này, lại đầy bụng tài hoa, mà người ta vẫn đi lấy người khác sao?"
Bùi Thanh Sách ngẩn người, nghe ra nàng đang khen mình, khóe môi bất giác hơi cong lên, tâm trạng bỗng chốc vui vẻ hơn không ít, chiếc quạt xếp trong tay cũng được mở ra: "Hóa ra ta trong mắt Thẩm cô nương lại tốt đẹp đến vậy."
Thẩm Bảo Tích: "..."
Kỳ lạ thật, trong lòng nàng thật sự nghĩ như vậy mà.
Hắn tốt đến thế sao?
Bùi Thanh Sách khẽ ho một tiếng: "Thẩm cô nương tìm ta hôm nay, chắc là có chuyện gì?"
Thẩm Bảo Tích hoàn hồn, ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, thuận miệng nói: "Ta nghe Cao nhị công tử nói thân thế của ngươi rất phức tạp, hôm đó ta cũng định hỏi ngươi, gia cảnh của ngươi có phức tạp lắm không?"
Nàng nhất định không cho phép Bùi Thanh Sách gây phiền phức cho Thẩm phủ.
Nụ cười trên mặt Bùi Thanh Sách dần tắt: "Chuyện này..."
Thẩm Bảo Tích nghĩ đến việc hai người chỉ là vị hôn phu thê giả, có lẽ thân thế của hắn khó nói ra, nàng không muốn vô tình đào sâu vào những bí mật mà người khác không muốn tiết lộ, bèn nói tiếp: "Nếu khó nói thì thôi vậy, ta chỉ muốn biết, sau khi hai ta đính hôn, cha mẹ ruột của ngươi có gây khó dễ cho Thẩm gia ta không."
"Sẽ không." Bùi Thanh Sách lập tức nói: "Họ không hề quan tâm đến ta, coi ta như người đã chết rồi. Nếu thật sự có chuyện đó, ta sẽ chủ động rời đi."
Lần này Thẩm Bảo Tích thật sự kinh ngạc.
Phải biết, Thẩm phủ được xem là một trong những gia tộc nổi bật trong giới kinh doanh ở thành này, trật tự xã hội "sĩ, nông, công, thương" phân biệt rõ ràng, địa vị của thương nhân vốn không cao. Trên thực tế, những người có thể gây khó dễ cho Thẩm phủ, có lẽ chỉ có mấy vị quan lớn trong nha môn.
Những viên quan nhỏ như Ngô đại nhân, muốn gây khó dễ cho Thẩm phủ, cũng chỉ có thể gây thêm một chút phiền toái mà thôi.
Lời nói của Bùi Thanh Sách có ý khác, dường như cha ruột của hắn có thể gây khó dễ cho Thẩm phủ... Vậy thì người này không phải là người tầm thường.
"Vậy thì... hay là chúng ta hủy hôn đi?" Thẩm Bảo Tích đứng dậy: "Ta không biết thân thế của ngươi lại phức tạp như vậy, nên đã vội vàng đồng ý đính hôn. Đương nhiên, ngươi không nói rõ một chuyện quan trọng như vậy, ngươi cũng có lỗi trong chuyện này. Chúng ta chia tay trong êm đẹp, sau này sẽ có bà mối đến Bùi gia lấy lại đồ sính lễ, những lễ vật kia coi như là ngươi giúp ta tạ lễ nương ta, chỉ cần trả lại tín vật là được."
Nàng nói năng trôi chảy, chỉ vài ba câu là đã muốn giải trừ hôn ước giữa hai người.
Nụ cười trên mặt Bùi Thanh Sách dần đông cứng lại.
Vị hôn thê đến tìm mình, trong lòng hắn vô cùng vui sướng, vốn dĩ một tháng mới gặp một lần, sắp tới tháng này lại có thể gặp nhiều thêm một lần, lại còn được ở riêng trong một căn phòng trang nhã thế này, trong lòng hắn đang hân hoan thì bỗng chốc lại trở nên hụt hẫng.
"Hôm nay ngươi đến đây là để từ hôn?"
Thẩm Bảo Tích gật đầu: "Dù sao cũng chỉ là hôn ước giả, ta không muốn vì cần một vị hôn phu mà khiến cha ta gặp phải rắc rối lớn. Trên đời này đàn ông nhiều như vậy, thay người cũng đơn giản thôi mà... Bùi tú tài, Thẩm phủ chỉ là một gia đình buôn bán nhỏ, kiếm chút tiền duy trì cuộc sống thôi. Ngươi hiểu ta chứ?"
Nàng đứng dậy định rời đi, Bùi Thanh Sách vội vàng đứng lên: "Ta không nói về thân thế của mình, không phải vì khó mở lời, mà là ta không coi họ là người nhà của mình, có lẽ họ cũng không nhận ra ta. Thẩm cô nương, ngươi đừng vội đi, ta sẽ giải thích rõ mọi chuyện cho ngươi."
Vẻ mặt luôn điềm tĩnh của hắn giờ đây tràn đầy hoảng hốt, Thẩm Bảo Tích nhìn vào mắt hắn, nhất thời không thể quay người rời đi.
"Ta không dám giấu diếm, cha ta là Cố đại nhân, thuở thiếu thời ông ấy đã quen biết mẹ ta, hai người ước hẹn sẽ bên nhau trọn đời, nhanh chóng định ra hôn ước, nhưng sau đó ông ấy vào kinh ứng thí, bị Thượng thư đại nhân bắt rể." Bùi Thanh Sách cúi đầu: "Nhiều người cho rằng không nên bỏ rơi người vợ tào khang, nhưng cũng có người cho rằng tiền đồ quan trọng hơn, mẹ ta thật bất hạnh, Cố đại nhân sau khi đỗ đạt, bà đợi mãi mà không thấy ông ấy trở về đón, bụng lại ngày càng lớn, sau này sinh ra ta."
Thẩm Bảo Tích im lặng.
Bùi Thanh Sách nhìn chằm chằm vào nàng: "Nghe có vẻ rất sáo rỗng đúng không? Đây chính là thân thế của ta, sau này mẹ ta đưa ta đến phủ của Cố đại nhân, nghĩ rằng để ta ở bên cha sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng cuối cùng hai vợ chồng bàn bạc rồi đưa ta đến Bùi gia... Mẹ nuôi hiện tại chính là nhũ mẫu của ta, ban đầu Cố đại nhân nhờ bà đưa ta đi thật xa, nhưng bà không nỡ, cũng không yên lòng giao ta cho người khác, nên đã giữ ta lại Bùi gia."
Tri phủ đại nhân, quan tứ phẩm.
Nếu không phải trở thành con rể của Thượng thư đại nhân, Cố đại nhân có lẽ đã không thăng tiến nhanh đến vậy.
Thẩm Bảo Tích nhíu mày hỏi: "Họ không nhận ngươi?"
"Không nhận!" Bùi Thanh Sách nhấn mạnh: "Sau bao nhiêu năm như vậy, Cố đại nhân chưa từng đến tìm ta, chỉ khi ta thi đỗ tú tài, ông ấy mới biết đến sự tồn tại của ta. Nhưng ông ấy chỉ coi ta là một trong những tân tú mà ông ấy quản lý, đối xử với ta cũng không khác gì những người khác."
Thẩm Bảo Tích tò mò hỏi: "Vậy những năm qua ngươi ăn học là tiền của Bùi gia sao?"
"Năm đó Cố đại nhân đưa ta đi cũng có cho một khoản tiền." Bùi Thanh Sách giải thích: "Có lẽ ông ấy nghĩ cho tiền là đã làm tròn trách nhiệm với đứa con trai này rồi. Mẹ nuôi quả thật đã có ơn lớn với ta, nhưng lòng người dễ đổi thay, sau này ta sẽ không qua lại quá thân với Bùi gia nữa. Thẩm cô nương, trên đời này, ta tưởng như có cả cha mẹ ruột lẫn cha mẹ nuôi, còn có cả một đám anh em ruột và anh em nuôi, nhưng thật ra không có một người thân nào cả, không có một ai mà ta có thể tin tưởng được. Ngươi có thể đừng bỏ rơi ta không?"
Giọng nói của hắn ngày càng nhỏ dần, đôi mắt hơi đỏ lên, cả người trở nên thất thần.
Thẩm Bảo Tích đồng ý.
Khi ngồi trên xe ngựa trở về, nàng vẫn còn có chút chưa hoàn hồn.
Sao mình lại đồng ý chứ?
Nàng không có ý định giấu chuyện này với song thân, về đến nhà liền kể lại mọi chuyện.
Cố đại nhân đến phủ thành này cách đây vài năm, Thẩm Đại Hải cũng thường xuyên đến nha môn biếu quà, mỗi khi nha môn kêu gọi quyên góp, Thẩm Đại Hải luôn là người đi đầu, đóng góp nhiều nhất. Những món quà giá trị được dâng lên, Cố đại nhân đối xử với ông rất hòa nhã.
Thế nhưng, Thẩm Đại Hải chưa bao giờ dám mơ tưởng đến việc có thể kết thân với Cố đại nhân.
"Sao lại như vậy?" Thẩm Đại Hải khoanh tay đi quanh phòng: "Cố đại nhân đâu phải không nuôi nổi con trai, sao lại đem con trai đi?"
Thẩm mẫu ngược lại có thể hiểu được: "Con gái Thượng thư gả cho một tân khoa tiến sĩ trẻ tuổi đầy triển vọng, ai mà muốn có một đứa con riêng làm gì. Nếu tính tình độc ác, có lẽ đứa trẻ còn không có đường sống nữa."
Thẩm Bảo Tích ngồi bên cạnh Thẩm mẫu: "Cha, vậy hôn sự này có nên hủy bỏ không?"
Thẩm Đại Hải không muốn hủy bỏ, vừa mới thoát khỏi Tạ Thừa Chí, vất vả lắm mới định xong hôn sự, nếu bây giờ hủy hôn... Nghe nói Hà gia cô nương kia không hợp với Tạ Thừa Chí, lỡ như Tạ Thừa Chí nghĩ lại mà quay lại dây dưa với con gái ông, con gái ông lại nhớ ra những chuyện đã quên thì sao.
Nghĩ đến đây, ông rùng mình một cái, toàn thân run rẩy.
Vất vả lắm mới rũ bỏ được Tạ Thừa Chí, tuyệt đối không được dính dáng đến nữa, nhất là khi Tạ Thừa Chí đã đính hôn, con gái ông mà còn qua lại với hắn, danh tiếng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Thứ hai, nếu quả thật như lời Bùi Thanh Sách, Cố đại nhân không quan tâm đến đứa con trai này, chắc cũng sẽ không để ý đến cậu ta. Nghĩ bụng ta suy bụng người, Thẩm Đại Hải cho rằng, không người đàn ông nào lại ghét con mình có nhiều hơn cả, nhất là một đứa con tài giỏi. Dù bình thường không quan tâm, nhưng chắc chắn sẽ không nhắm vào.
Chỉ cần Cố đại nhân không nhắm vào con trai mình, Thẩm phủ sẽ không gặp chuyện chẳng lành.
Thứ ba, dù Cố đại nhân không quản Bùi Thanh Sách, nhưng phụ tử thì "đứt ruột còn thương". Lỡ như Cố đại nhân đổi ý, muốn nâng đỡ con trai mình, người Thẩm gia có lẽ sẽ có cơ hội hưởng lợi.
Dĩ nhiên, sự việc cũng có thể diễn biến theo chiều hướng xấu, không được lạc quan như Thẩm Đại Hải dự đoán.
Dù sao, người làm ăn đến một mức nào đó cũng giống như con bạc. Thẩm gia muốn được nhờ, thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc có thể không được nhờ mà còn bị phản dame.
"Hôn sự trước mắt không hủy." Thẩm Đại Hải quyết đoán nói, sau đó nhìn về phía con gái: "Nếu con muốn hủy, thì lúc nào cũng có thể hủy."
Thẩm Bảo Tích nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe của Bùi Thanh Sách, còn có vẻ mặt thất vọng của hắn khi nói rằng mình không có người thân bên cạnh, cúi đầu nói: "Hôn nhân đại sự không phải trò đùa, đã định là định rồi, nếu không ảnh hưởng đến việc làm ăn của gia đình, thì... cứ như vậy đi."
Thẩm mẫu nhìn chồng, rồi lại nhìn con gái, rồi lại tựa lưng vào giường.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng, Thẩm mẫu không nhịn được, hỏi: "Ông à, ông có phải cảm thấy cuộc hôn sự này có lợi không?"
Tình cảm vợ chồng không tệ, Thẩm mẫu có rất nhiều cách xưng hô với Thẩm Đại Hải, thường thì có ba cách, gọi "phu quân" thì thường là trên giường. Khi tức giận và bình thường thì gọi là lão gia, còn nếu gọi "ông à" một cách thân mật, thì có nghĩa là bà đang nói chuyện quan trọng, và muốn ông chiều theo ý mình.
Thẩm Đại Hải biết bà thương con gái, nghe vậy liền cười: "Đúng vậy, con gái vui vẻ, mà nhà mình lại có thể có lợi, sao lại phải từ hôn?" Ông ôm chặt vai vợ, đầu cọ cọ vào vai bà: "Ta biết bà không muốn con gái mình gả vào gia đình giàu có, sợ con bé phải chịu ấm ức. Nhưng Bùi Thanh Sách thì khác, cha ruột của nó không quan tâm đến nó, chắc chắn phu nhân Tri phủ sẽ không đồng ý cho nó về nhà, cha mẹ nuôi thì không xen vào chuyện của nó, Tích Nhi mà gả cho nó, cuối cùng chắc chắn nó sẽ ở lại nhà mình."
Thẩm mẫu lo lắng: "Lỡ như phu nhân Tri phủ không chấp nhận sự tồn tại của Bùi Thanh Sách, muốn giết nó thì sao..."
"Nếu muốn trừ khử thì đã làm từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ?" Thẩm Đại Hải vỗ vỗ tay bà: "Bà đừng sợ, có ta lo rồi, nói lui một bước, dù phu nhân Tri phủ thật sự không dung được Bùi Thanh Sách, thì mình cũng vô tội, đến lúc đó cứ phủi sạch quan hệ với nó là được. Đó là phu nhân Tri phủ, chứ đâu phải sơn tặc đạo phỉ giết người như ngóe, bà ta dù không muốn giảng đạo lý, thì cũng phải tuân theo pháp luật, biết pháp phạm pháp thì còn bị tội nặng hơn."
Thẩm mẫu cuối cùng cũng bị thuyết phục, nhưng vẫn còn lo lắng: "Trên đời này người trẻ tuổi tài giỏi đầy hứa hẹn nhiều như vậy, đâu nhất thiết phải là Bùi Thanh Sách."
"Người trẻ tuổi thì nhiều, nhưng con gái bà không thích." Thẩm Đại Hải nghĩ đến điều gì đó, cười nói: "Con gái bà thích trai đẹp, hồi trước đuổi theo Tạ Thừa Chí cũng là vì Tạ Thừa Chí đẹp trai. Giờ mà bảo bà tìm một người trẻ tuổi đẹp trai hơn Bùi Thanh Sách để nó quên hắn, bà tìm được không?"
Ông xoa cằm: "Nói đi nói lại, con gái thích trai đẹp, rõ ràng là giống bà rồi."
Thẩm mẫu liếc mắt nhìn ông: "Ông đang tự khen mình đấy à?"
Thẩm Đại Hải không để bụng, cười ha hả: "Bà xã à, cứ thoải mái tinh thần đi, thân thế của Bùi Thanh Sách có phức tạp thật, nhưng thân thế phức tạp cũng có cái hay của nó, những chàng trai xuất thân từ gia đình bình thường, có mấy ai chịu ở rể nhà mình đâu. Muốn chọn rể ở rể, thì phải tìm những người trẻ tuổi không ai nương tựa như vậy."