Chương 86: Khuyên nhủ
Triệu thượng thư khi còn đắc thế có vô số môn sinh, bạn bè cũ, nên thượng thư phu nhân dù ở đâu cũng được người ta nể mặt. Bà ta chưa từng nghĩ đến một ngày mình sẽ như chó nhà có tang, bị người đuổi đi không thương tiếc.
Từ nhà lao đến đây, quãng đường này thượng thư phu nhân đã nếm đủ khổ sở, chân phồng rộp cả lên. Mà phía trước còn mấy ngàn dặm đường phải đi, hơn nữa đường trong kinh thành đã là tốt nhất rồi... Đoạn đường này bà ta đi còn thấy gian nan, hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ.
Hai mẹ con đều cảm thấy mình không thể đi nổi đến nơi.
Nếu không muốn đi bộ, cũng có cách, chỉ cần có đủ tiền, ra khỏi kinh thành hơn trăm dặm, có thể tự mình chuẩn bị xe đẩy, rồi thuê người kéo.
Nếu quan hệ với cai ngục tốt hơn chút, còn có thể tìm được xe ngựa, để ngựa kéo xe.
Bằng không, chỉ có thể đi bộ đến cùng.
Đi chậm một chút, còn bị đánh.
Những chuyện này trước đây Triệu gia mẹ con chưa từng biết, đến khi biết mình bị đày đi, tự nhiên phải hao tâm tổn trí tìm hiểu. Càng tìm hiểu, lòng càng nguội lạnh.
Tồi tệ hơn là, phủ thượng thư tất cả tiền bạc đều bị tịch thu, hai mẹ con đến trang sức đáng giá trên người cũng không được giữ lại, muốn mua chuộc cai ngục cũng không có tiền.
Vừa ra khỏi kinh thành, hai mẹ con vẫn còn an ủi nhau, nghĩ Triệu Bách Lâm trên triều đình từng hiển hách hơn nửa đời người, môn sinh bạn bè vô số, chắc chắn có người nguyện ý giúp đỡ họ... Nếu có thể có người ra mặt tiễn họ một đoạn đường ở cửa thành, hoặc là bí mật mua chuộc cai ngục, con đường sau này của họ sẽ dễ đi hơn nhiều.
Chờ mãi chờ mãi, chỉ thấy Bùi Thanh Sách, ngoài ra không còn ai khác.
Hơn nữa, Triệu thị còn biết, nếu cai ngục nhận được lợi ích, muốn chiếu cố họ, nhất định sẽ có ám hiệu. Ít nhất cũng phải tỏ ra chút thiện ý, để họ sau này có chuyện dễ tìm người... Nhưng đến giờ, chưa có cai ngục nào đối xử với họ khác biệt.
Khi vừa ra khỏi cửa thành, Triệu thị muốn tìm người quen trong đám đông, nhìn quanh quất, chân đi chậm lại một chút, liền bị ăn một roi.
Nhìn thấy hai cha con nói lời từ biệt, Triệu thị không kìm được, nói: "Ngươi... phụ thân hắn, ngươi bảo Thanh Sách giúp đỡ một tay đi."
Hai chữ "Thanh Sách", bà ta gọi đặc biệt ôn nhu.
Thẩm Bảo Tích nghe mà nổi da gà, dù là lần cuối cùng gặp Triệu thị mấy ngày trước, khi đó Triệu thị còn đang định đến tìm Bùi Thanh Sách cầu xin cho Cố Thắng, giọng điệu của bà ta lúc ấy còn kém xa sự dịu dàng này.
Cố Thắng đương nhiên muốn nói điều này, nhưng hắn không còn mặt mũi nào.
Dĩ nhiên, so với tính mạng, mặt mũi chẳng đáng gì. Cố Thắng cuối cùng cũng mở miệng: "Thanh Sách, ngươi có thể hay không..."
"Không thể." Thẩm Bảo Tích cắt lời, "Chúng ta không thiếu tiền, nhưng Cố đại nhân cũng không thiếu lòng tham. Lúc trước phu quân nghèo đến mức phải bán tranh chữ mua giấy bút, phu quân có thể vượt qua được lúc khó khăn nhất, ta tin Cố đại nhân cũng làm được."
Cố Thắng: "..."
Trên cổ hắn còn mang gông, muốn lau mồ hôi trên trán cũng không được, cố nén cảm giác khó chịu khi mồ hôi chảy xuống cổ, hắn cười khổ nói: "Là ta có lỗi với hắn!"
Trong giọng nói của hắn tràn đầy hối hận.
Nhưng hối hận lúc này đã muộn.
Thẩm Bảo Tích lại nói: "Nếu không phải hắn túng quẫn, cũng sẽ không chọn ta làm vợ, ngươi luôn miệng khinh thường ta, cho rằng hắn lấy con gái nhà buôn là thiệt thòi..."
Bùi Thanh Sách tiếp lời: "Nếu không có nội tử bỏ tiền của ra giúp đỡ, ta cũng không thể đứng ở đây nói lời từ biệt với ngươi, có lẽ còn đang khổ sở vùng vẫy ở Hoài An phủ... Người như ta, ngươi còn mở miệng nhờ vả được sao?"
Bản thân còn khó bảo toàn, làm sao có sức giúp Cố Thắng?
Huống chi người ở Hoài An phủ, đến khi nghe tin Cố Thắng gặp chuyện, e là cũng phải mấy tháng sau.
Mấy tháng sau, Cố Thắng có lẽ đã đến nơi rồi... Kém may mắn thì chết dọc đường, mộ cỏ đã cao.
Triệu thị đặc biệt hối hận vì trước đây không coi trọng Bùi Thanh Sách: "Nếu sau này chúng ta có thể trở mình, nhất định sẽ báo đáp sự giúp đỡ hôm nay..."
"Nếu ngươi có thể trở mình, người đầu tiên ngươi đạp chết chính là ta." Bùi Thanh Sách lạnh lùng nói, "Ta có thể sống đến hôm nay, là do mạng ta cứng rắn."
Mấy người đứng nói chuyện ở đó, trong đám cai ngục có người nhận ra Bùi Thanh Sách, muốn thúc giục cũng không dám.
Bùi Thanh Sách thấy những người khác chuẩn bị lên đường, liền lùi lại hai bước.
Cai ngục thấy vậy, vội vàng tiến lên thúc giục: "Đi mau! Phải tranh thủ lên đường!"
Nếu không đưa người đến nơi trong thời gian quy định, đám cai ngục này từ trên xuống dưới đều bị liên lụy.
Bùi Thanh Sách là người được hoàng thượng sủng ái, việc hắn đến tiễn Cố Thắng không có nghĩa lý gì, nếu thật sự muốn giúp đỡ thì đã đưa tiền rồi. Cho dù không đưa tiền, cũng phải dặn dò cai ngục vài câu.
Đến một lời cũng không nói, chứng tỏ giữa hai người dù có giao tình, cũng chỉ là giao tình ngoài mặt, không thực tế.
Cai ngục không nhận được lợi ích, cũng không được dặn dò, sẽ không đối xử với Cố Thắng khác biệt.
Nhìn đoàn người dần đi xa, Triệu thị đi xiêu vẹo lảo đảo, với bộ dạng đó, sợ rằng khó mà đến được nơi.
Thẩm Bảo Tích nhỏ giọng hỏi: "Không chuẩn bị chút gì sao? Chàng có hối hận không?"
"Không!" Bùi Thanh Sách mãi mãi ghi nhớ Cố Thắng đã mấy lần uy hiếp hắn, nếu không phải hắn kiên cường, bất chấp tất cả đối đầu với Cố Thắng, hắn đã sớm bị nắm thóp.
Chưa kể đến những chuyện khác, việc hắn muốn cùng người mình yêu kết thành vợ chồng e là chỉ có thể nằm mơ.
Hơn nữa, khi đó Cố Thắng và vợ một lòng muốn hắn giúp Cố Trường An sinh con, nếu thật sự có mối quan hệ đó, sợ rằng hoàng thượng sẽ không tha cho hắn.
Xét cho cùng, Bùi Thanh Sách nếu bị kết tội, thật sự rất vô tội, nhưng cả nhà Cố Thắng đều bị sung quân, trong đó có không ít người vô tội. Nhưng luật pháp là vậy, những người hưởng vinh hoa cùng Cố Thắng, khi Cố Thắng phạm sai lầm, không ai thoát được.
Lần này Bùi Thanh Sách sở dĩ thoát nạn, một là vì hắn có tài, hiện giờ hoàng thượng rất coi trọng hắn. Hai là, giữa hắn và Cố Thắng ràng buộc rất ít, cha con không có tình cảm, thậm chí là thù địch.
*
Sau khi Cố Thắng rời đi, Bùi Thanh Sách bận rộn một thời gian, ngày ngày đi sớm về muộn.
Lúc ra khỏi nhà trời còn chưa sáng, khi trở về trời đã tối mịt. Có khi nửa đêm mới về.
Bụng Thẩm Bảo Tích ngày càng lớn, ban đêm rất dễ tỉnh giấc, Bùi Thanh Sách về quá muộn, liền không trở về phòng, sợ nàng khó khăn lắm mới ngủ lại bị hắn đánh thức.
"Vất vả mấy ngày nay rồi." Bùi Thanh Sách đặt tay lên bụng nàng, cảm nhận được chút động tĩnh dưới lòng bàn tay, "Đến khi nàng sinh, ta có thể nghỉ ba tháng, lúc đó ta sẽ chăm sóc hai mẹ con thật tốt."
Thẩm Bảo Tích tò mò: "Chàng đang bận gì vậy?"
Rất nhanh, Thẩm Bảo Tích sẽ biết.
Triều đình ban đầu trọng nông ức thương, giờ đây thương hộ không còn bị chèn ép nữa.
Những luật lệ hà khắc với thương hộ trước đây, giờ đã được nới lỏng rất nhiều... Điều đầu tiên là, con cái nhà thương nhân có thể đi thi.
Thực ra, con cái nhà thương nhân đã sớm có thể đi thi, chỉ là dùng cách nhận con nuôi để che mắt. Quan viên địa phương đều biết những người đọc sách nào có thân thế không đúng, tất cả mọi người nhắm mắt làm ngơ mà thôi.
Thuế của thương hộ rất nặng, nhưng họ cũng được pháp luật bảo vệ trong nhiều trường hợp.
Việc này bị một số phái bảo thủ trong triều đình phản đối, hoàng thượng còn chuẩn bị mở ra các tuyến đường buôn bán, từ nam đến bắc, từ tây sang đông, xa nhất có thể đến Tây Vực, phía nam đến Nam Việt, phía bắc đến Bắc quốc.
Chuyện trên triều đình không thể giấu được người trong kinh thành, người trong tửu lâu, trà quán đều đang bàn tán việc này.
Rất nhiều người chỉ là rỗi việc ngồi buôn dưa lê, nhưng những người có tâm lại có suy nghĩ khác. Ví dụ như... Tạ Thừa Chí.
Tạ Thừa Chí đã chứng kiến sự phồn hoa của thế giới, biết việc này sẽ có ảnh hưởng sâu rộng đến tương lai, nhưng hôm nay hắn là con rể tương lai của Liễu thượng thư, chuyện này chỉ có thể nghe lén mà thôi, không thể tham gia.
Hắn thực sự cảm thấy ngứa ngáy, hôm nay Thẩm Bảo Tích ở nhà, nhận được thiệp mời của Tạ Thừa Chí.
Hắn đang ở ngoài cổng, muốn đến thăm nàng.
Thẩm Bảo Tích không cảm thấy giữa hai người có chuyện gì để nói, bụng nàng đã lớn, lười vận động, không muốn ra ngoài gặp người, cũng không thể mời hắn vào nhà, vì thế, nàng từ chối thẳng thừng.
Tạ Thừa Chí đứng chờ tin ở ngoài cổng, biết Thẩm Bảo Tích không muốn gặp mình, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Hôm sau, Bạch Tử Yên tìm đến.
Lúc đó, mắt Bạch Tử Yên sưng húp, đầy tơ máu, son phấn cũng không che được vẻ tiều tụy trên mặt, vừa nhìn là biết đã khóc cả buổi.
Bạch Tử Yên là con gái của Liễu thượng thư, đối với Thẩm gia mà nói, đây là khách quý, không dễ tiếp đãi, không biết nên làm thế nào.
Hồ thị tiếp người vào nhà.
"Liễu cô nương, cô làm sao vậy?"
Bạch Tử Yên dụi mắt: "Ta muốn gặp Thẩm cô nương."
Hồ thị ngẩn người, từ khi đến kinh thành, rất ít người gọi con gái bà là Thẩm cô nương, phần lớn đều gọi là Bùi phu nhân.
"Hả?"
Bạch Tử Yên cười khổ: "Ta biết nàng không tiện, yên tâm, ta sẽ không làm phiền nàng lâu đâu, chỉ muốn nói vài câu thôi."
Hồ thị đồng ý, nhưng thầm quyết định tìm thêm mấy nha hoàn canh chừng con gái. Bạch Tử Yên lúc này trông tinh thần rất kém, như thể đang đứng bên bờ vực thẳm, sắp sụp đổ đến nơi.
Thẩm Bảo Tích
đang ở trong đình duy nhất trong vườn, nha hoàn đã dọn nước trà và bánh lên.
"Liễu cô nương, mời uống trà!"
Bạch Tử Yên không có tâm trạng uống trà, miễn cưỡng bưng chén chạm môi, coi như nể mặt chủ nhà.
"Tạ Thừa Chí muốn hủy hôn."
"Ờ..." Thẩm Bảo Tích không biết nói gì, "Rồi sao? Ta với hắn sớm đã không còn quan hệ gì, không, trước đây là ta mặt dày, hắn chưa bao giờ nhìn đến ta, hai chúng ta từ đầu đến cuối không có gì, cô đến nói với ta những chuyện này làm gì."
Khóc nhầm chỗ rồi!
Trong mắt người ngoài, chính Thẩm gia đại tiểu thư đã chạy theo Tạ Thừa Chí hơn một năm trời, sau khi theo đuổi chán chê, thấy hắn lòng lang dạ sói, mới quay đầu tìm phu quân hiện tại đính hôn, rồi thành thật sống cuộc đời của mình.
Bạch Tử Yên nức nở: "Ta và hắn từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, ta luôn cảm thấy, hắn đối với cô là khác biệt."
"Không cần cô cảm thấy." Thẩm Bảo Tích ngáp một cái, "Nếu Liễu cô nương đến đây chỉ để nói những chuyện này, ta e là không có sức nghe đâu."
Bạch Tử Yên đánh giá vẻ mặt nàng: "Cô không tò mò vì sao hắn muốn hủy hôn sao?"
"Không tò mò!" Thực ra Thẩm Bảo Tích đã đoán được phần nào.
Tạ Thừa Chí là người rất cầu tiến... Nói dễ nghe là cầu tiến, thực ra là rất có dã tâm, hắn sẽ nắm bắt mọi cơ hội để leo lên.
Liễu thượng thư luôn kìm hãm hắn, nếu hắn cưới Bạch Tử Yên, Liễu thượng thư không ngã, thì cũng có thể bảo đảm cho hắn một đời giàu sang.
Nhưng hắn là người không biết đủ, một đời giàu sang cũng không khiến hắn hài lòng, hắn còn muốn quyền thế và sự tôn trọng của thế gian. Chứ không phải nắm giữ của hồi môn của vợ mà sống sung túc nhưng vẫn bị người khinh bỉ.
Bạch Tử Yên cảm thấy Thẩm Bảo Tích rất vô tình, nàng và vị Thẩm gia đại tiểu thư này không quen biết, hôm nay đến đây, cũng là vì thật sự không còn cách nào khác.
"Ta và hắn đi đến ngày hôm nay không dễ dàng! Bảo ta cứ vậy mà đoạn tuyệt quan hệ với hắn, ta không cam lòng!"
Thẩm Bảo Tích lại ngáp một cái.
Bạch Tử Yên đứng dậy: "Thẩm cô nương, cô có thể giúp ta khuyên hắn một chút được không?"
Nghe vậy, Thẩm Bảo Tích nuốt lại nửa chừng cơn ngáp.
"Cái gì?"