Nữ Phụ Nàng Một Lòng Hướng Phật

Chương 3: Bán Phật kinh, trả ân

Chương 3: Bán Phật kinh, trả ân
Triệu ma ma trở lại, kinh ngạc thay, tượng kinh Phật trên bàn đã không còn, chỉ thấy một thỏi bạc trắng.
Ôn Nguyệt Thanh tựa mình vào chiếc ghế bành, đôi mắt hướng về phía tôn tượng Phật vàng uy nghi.
"Quận chúa, Phật kinh đâu rồi?"
"Bán rồi."
Triệu ma ma ngẩn người: "Bán rồi ư?"
Nàng vốn ít chữ nghĩa, lại chẳng am tường kinh kệ, chỉ nghe tiểu sa di dẫn đường khi nãy bảo rằng, kinh Phật do Ôn Nguyệt Thanh chép mang sát khí quá nặng, e không thích hợp để thờ phụng nơi điện Phật.
Nào ngờ, kinh này lại bị người khác mua mất.
Vậy kẻ mua kinh Phật này, rốt cuộc ôm ấp tâm tư gì?
Mối nghi hoặc ấy, chỉ vài ngày sau đã có lời giải đáp.
Ôn Nguyệt Thanh an tĩnh ở Thiên Từ Tự bốn ngày. Trong bốn ngày ấy, kinh thành cũng xảy ra không ít sự kiện trọng đại.
Đầu tiên là Yến Lăng, người trước đó phụng mệnh đi tìm Phật duyên đã trở lại kinh thành, mang theo chín chín tám mốt bản kinh Phật chép tay, cầu phúc cho Thái hậu bệnh nặng.
Nào ngờ Thái hậu thân mang trọng bệnh, khi nhìn thấy quyển Phật kinh cuối cùng liền bất tỉnh nhân sự.
Cả cung chưa kịp đại loạn, Thái hậu đã tỉnh lại.
Sau đó, bệnh tình thuyên giảm hẳn, thân thể khôi phục sự tráng kiện.
Chuyện lạ lùng ấy, khiến cả triều đình xôn xao kinh ngạc.
Trong yến tiệc hậu cung, Hoàng đế đặc biệt triệu kiến Yến Lăng, đích thân hỏi han sự tình.
Yến Lăng khoác lên mình áo quan bào màu hồng, trang phục như bao quan lại khác, song dung mạo ấy lại quá mức khuynh quốc khuynh thành, thêm khí chất thoát tục, vừa xuất hiện liền khiến cả cung điện tráng lệ nguy nga cũng phải lu mờ.
Lập đại công lớn như vậy, sắc mặt Yến Lăng vẫn điềm nhiên không đổi.
Chỉ có vẻ đẹp trời phú, dáng vẻ ung dung tao nhã, đến cả khí chất lạnh lùng cũng khiến người ta phải ngẩn ngơ.
Hoàng đế trên ngai vàng khẽ mỉm cười: "Thái hậu bình an, Yến khanh công lao không nhỏ. Khanh lập công lớn như vậy, Trẫm phải ban thưởng thế nào đây?"
Yến Lăng thần sắc tự nhiên, chắp tay đáp: "Thần không dám nhận công."
Từ khi hắn bước vào, điện Kim Loan đã trở nên náo nhiệt hẳn.
Yến Lăng xuất thân từ gia tộc danh giá, cô mẫu là Yến Quý Phi được sủng ái trong hậu cung. Dù Yến gia sau khi phụ thân hắn qua đời có phần suy giảm, song bản thân Yến Lăng vẫn xứng đáng với bốn chữ "tuyệt sắc vô song".
Đừng nói khắp kinh thành, ngay cả Đại Huy triều rộng lớn này cũng khó tìm được người thứ hai.
Huống chi, hiện tại hắn còn là cận thần của thiên tử, nắm giữ quyền lực trong tay.
Một miếng mồi ngon như vậy, đến nay vẫn chưa thành thân, khiến các phi tần có nữ nhi đến tuổi cập kê trong nhà đều rục rịch.
"Không sai, Thái hậu khỏi bệnh, đều nhờ công lao của kinh Phật chép tay." Yến Quý Phi, người đứng đầu các phi tần, khoác lên mình bộ y phục lộng lẫy, vốn sinh ra đã xinh đẹp, dù đã lớn tuổi vẫn giữ được phong thái hơn người.
Yến Quý Phi ngồi bên cạnh Hoàng đế, cười duyên dáng: "Hắn chỉ tốn chút công sức đi lại thôi, sao bệ hạ lại quá khen ngợi như vậy?"
Mọi người nghe vậy đều cho là khiêm tốn, song thực chất lại ngầm thừa nhận lời khen đó.
Yến Lăng tuổi còn trẻ đã ngồi vào vị trí Thị lang Bộ Lại, nếu cho thêm thời gian, e rằng tiền đồ sẽ càng thêm vô lượng.
Hoàng hậu ngồi bên trái Hoàng đế chậm rãi nói: "Suy cho cùng, sau khi bệnh tình thuyên giảm, ta nghe nói có người đã tâu lên trước mặt bổn cung, ấy là nhờ vào kinh Phật của vị cao tăng kia."
"Yến Lăng, ngươi đang ở đây, không ngại nói rõ, kinh Phật giúp Thái hậu chuyển nguy thành an, rốt cuộc xuất phát từ tay vị cao tăng nào?"
Lời vừa dứt, cả điện bỗng trở nên tĩnh lặng.
Nhiều phi tần thậm chí còn ngồi ngay ngắn, chờ đợi câu trả lời của Yến Lăng.
Những người có mặt nơi đây, tuy không phải ai cũng tin Phật, song sống ở đời ắt sẽ có điều mong cầu.
Nếu thực sự có vị cao tăng đắc đạo như vậy, ai lại không muốn kết giao Phật duyên?
Yến Lăng thần sắc bình thản đáp: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, kinh Phật giúp Thái hậu chuyển nguy thành an không phải do cao tăng viết."
Lời vừa dứt, cả điện lập tức xôn xao.
"Không phải do cao tăng viết sao?"
"Vậy là do bậc cao nhân nào?"
"Chẳng lẽ là đạo sĩ?"
"Ôi chao, dù Lý Tiệp Dư không tin Phật, cũng không thể bịa chuyện được. Phật giáo và Đạo giáo vốn là hai nhà khác nhau, ngươi lại muốn đạo sĩ chép kinh Phật, truyền ra ngoài e rằng thiên hạ sẽ cười cho."
Dòng chảy ngầm trong điện cuộn trào.
Mỗi người trong điện đều mang một tâm tư riêng.
Hôm nay Tiêu Tẫn cũng có mặt, hắn ngẩng đầu nhìn Yến Lăng.
Chỉ thấy Yến Lăng mặt lạnh như tiền, chậm rãi nói: "Kinh Phật ấy, xuất phát từ tay Tư Ninh quận chúa."
Cả điện kinh ngạc.
"Ngươi nói ai?" Đến cả Hoàng đế cũng ngẩn người ra giây lát.
Tư Ninh, Ôn Nguyệt Thanh?
Đã lâu không nghe thấy cái tên này, Hoàng đế nhất thời chưa kịp định thần.
Huống chi những người khác.
"Yến đại nhân nói thật ư? Tư Ninh quận chúa... Theo ta biết, nàng ta ngay cả mực viết thư cũng không thông, kinh Phật này..."
Tư Ninh không được sủng ái, là điều ai cũng biết. Các phi tần đương nhiên cũng chẳng cần phải cung kính với nàng ta làm gì.
Suy cho cùng, chuyện này quá mức hoang đường, thậm chí còn khó tin hơn cả việc Thái hậu khỏi bệnh nhờ kinh Phật.
Nhưng người nói ra câu này lại là Yến Lăng.
Chưa kể đến thân phận của hắn, chỉ daujw vào việc hắn và Ôn Nguyệt Thanh vốn không quen biết, sao có thể tùy tiện bịa đặt lời nói dối như vậy?
Hoàng hậu khẽ nhíu mày, liếc mắt về phía Tiêu Tẫn.
Chỉ thấy Tiêu Tẫn cũng mang vẻ mặt phức tạp.
Vị hôn thê của hắn, từ khi nào lại có tài năng như vậy, hắn hoàn toàn không hay biết.
Sau khi yến tiệc kết thúc, tin tức Ôn Nguyệt Thanh chép kinh Phật giúp Thái hậu khỏi bệnh nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Vì lời này xuất phát từ miệng Yến Lăng, nên không ai dám nghi ngờ.
Nghĩ kỹ lại, chỉ có thể cho rằng vận may của Ôn Nguyệt Thanh quá tốt.
Còn những người khác, sao có thể không để tâm?
Ôn gia nhất định phải có động thái. Nếu không... Ôn Nguyệt Thanh từ ngày rời phủ đến nay, vẫn chưa từng trở về.
Nàng ta thực sự đã ở chùa rồi.
Ôn Tầm từng nói sẽ không quan tâm đến nàng nữa, giờ lại đích thân đi đón người, chẳng khác nào tự tát vào mặt mình.
Thế nhưng, việc này không thể không làm. Không lâu sau yến tiệc trong cung, nội thị đã mang thư đến, nói rằng bảy ngày sau Thái hậu mở tiệc chiêu đãi trong cung, Ôn Nguyệt Thanh nhất định phải đến dự.
Đến nước này, Ôn Tầm dù không muốn cũng không thể làm ngơ.
Hắn không thể tự mình hạ mình, đành sai quản gia đi đón người.
Khi xe ngựa của phủ công chúa đến Thiên Từ Tự, Triệu ma ma đã ăn chay trường mấy ngày, người gầy đi trông thấy.
Vừa nghe tin, bà vẫn còn ngơ ngác, hỏi Ôn Nguyệt Thanh: "Quận chúa, đây là sao vậy?"
Ôn Nguyệt Thanh tay mân mê chuỗi hạt Đàn Mộc Phật Châu, khẽ đáp: "Bán kinh Phật, trả ân."
Triệu ma ma ngơ ngác: "?"
Vị quản gia của phủ công chúa đổi vẻ mặt khó chịu thường ngày.
Hạ mình đến tận chùa mời Ôn Nguyệt Thanh.
Sợ Ôn Nguyệt Thanh không đồng ý, hắn vội nói: "Thu Thiên Uyển trong phủ đã bị dỡ bỏ theo lệnh của ngài. Lão nô cũng đã bàn bạc với trụ trì Thiên Từ Tự, sẽ vận chuyển một pho tượng Phật về phủ."
Ôn Nguyệt Thanh hỏi: "Mạ vàng?"
Quản gia nghẹn họng, song nghĩ đến lời dặn của Ôn Tầm, vẫn kiên nhẫn gật đầu.
Mạ vàng, dù sao cũng là vàng.
Ôn Nguyệt Thanh lúc này mới gật đầu đồng ý.
Thế là, xe ngựa của phủ công chúa kéo theo pho tượng Phật khổng lồ cao hơn hai mét từ Thiên Từ Tự, chở theo vị Tư Ninh quận chúa suýt chút nữa đã xuất gia, hùng hổ trở về kinh thành.
Khi đến trước phủ công chúa, chuyern sang kiệu mềm.
Chiếc kiệu mềm được trang trí lộng lẫy, mái che bằng gấm đỏ, rèm bằng lụa tía, mơ hồ có thể thấy người ngồi bên trong.
Chiếc kiệu mềm này, tuy kiểu dáng đơn giản, song lại thể hiện thân phận cao quý và sự xa hoa tột bậc. Trước đây, Ôn Nguyệt Thanh từng sai người làm ra nó.
Về sau, Ôn Ngọc Nhược sức khỏe không tốt, Ôn Tầm liền bảo nàng "nhường" lại chiếc kiệu mềm này.
Đã lâu lắm rồi, hôm nay nó lại được dùng để đón nàng.
Đáng tiếc, Ôn Nguyệt Thanh dường như chẳng mảy may quan tâm đến điều này. Nàng ngồi thẳng lưng trên kiệu, mặc cho người ta khiêng đi.
Trong lúc di chuyển, người ta chỉ thấy đôi mắt lạnh lùng như băng tuyết của nàng, cùng những Phật châu châu không ngừng lăn trong lòng bàn tay trắng nõn.
Không ngờ, kiệu mềm còn chưa kịp bước vào cửa phủ đã bị chặn lại.
Người đến là một nha hoàn quen thuộc.
Nàng ta đột ngột xông tới, khiến Triệu ma ma đi bên cạnh kiệu mềm giật mình.
"Cốc Vũ?" Triệu ma ma trấn tĩnh lại, nhận ra nàng: "Sao ngươi lại ra nông nỗi này?"
Cốc Vũ là nha hoàn nhị đẳng trong viện của Ôn Nguyệt Thanh. Từ khi Ôn Nguyệt Thanh nằm liệt giường, nàng ta đã vài lần muốn đến thăm, song đều bị các nha hoàn khác ngăn cản.
Nàng ta còn trẻ, vẫn còn búi tóc hai bên.
Lúc này, lại khóc đến nghẹn ngào.
Triệu ma ma nhìn kỹ lại, mới phát hiện y phục của nàng ta xộc xệch, cổ áo bị xé rách.
Trên làn da lộ ra còn hằn những vết cào cấu đáng sợ.
Cốc Vũ sắc mặt tái nhợt, không đợi người bên cạnh phản ứng, lập tức quỳ sụp xuống.
"Quận chúa! Xin ngài làm chủ cho Cốc Vũ!" Nàng ta cắn chặt môi dưới, cảm thấy vô cùng tủi hổ.
Thế nhưng, sự tình đã đến nước này, nàng không còn đường lui, chỉ đành lớn tiếng nói: "Quản sự Lưu Thận trong phủ, mấy lần trước đã có những lời lẽ trêu ghẹo nô tỳ."
"Nô tỳ đã nhiều lần cự tuyệt, hắn lại càng lấn tới! Sáng nay, hắn đột nhiên xông vào phòng nô tỳ, toan giở trò đồi bại!"
"Nô tỳ ra sức chống cự, bị hắn đánh cho tơi bời. May mắn được Hạ Chí tỷ tỷ cùng phòng trở về kịp thời, vạch trần chuyện này, hắn mới không thể thực hiện dã tâm!"
Cốc Vũ ngẩng mặt lên, mọi người mới thấy gò má nàng ta đỏ ửng, rõ ràng đã bị người ta đánh.
Triệu ma ma thở dài: "Chuyện này, ngươi nên bẩm báo với phu nhân mới phải..."
Cốc Vũ lập tức lớn tiếng đáp: "Nô tỳ đã bẩm báo mọi chuyện với chủ mẫu, nhưng Lưu Thận lại vu khống nô tỳ cố ý quyến rũ hắn."
"Nô tỳ còn chưa cập kê, Lưu Thận đã có vợ con đề huề, con gái lớn của hắn còn hơn nô tỳ hai tuổi. Nô tỳ dù có mù quáng đến đâu, cũng tuyệt đối không làm chuyện như vậy!"
Lời vừa dứt, mấy người hầu lực lưỡng từ phía sau xông ra, đều là người trong sân của Trần thị hiện tại.
Người dẫn đầu chính là Giang ma ma, người hầu cận bên cạnh Trần thị.
Bà ta không nói một lời, liền sai người lôi Cốc Vũ đi.
"Các ngươi định làm gì?" Giang ma ma mặt mày cau có, giận dữ quát: "Ngươi vu oan giá họa cho người khác, chủ mẫu đã trừng phạt Lưu Thận rồi, ngươi còn muốn làm ầm ĩ đến bao giờ!"
Rồi quay sang Ôn Nguyệt Thanh trong kiệu mềm nói: "Nô tỳ nhất thời sơ suất, để thị nữ này chạy ra ngoài, quấy rầy quận chúa, mong quận chúa thứ tội."
Lại nói: "Chuyện này chủ mẫu đã quyết định! Lưu Thận đã bị giáng chức, trong phủ không ai được phép nhắc lại!"
Nói rồi, bà ta định kéo Cốc Vũ đi, không ngờ nha hoàn này lại vô cùng quyết liệt, lúc này bỗng trở nên mạnh mẽ lạ thường, bất chấp tất cả vùng lên phía trước, lớn tiếng kêu: "Lưu Thận chỉ bị giáng chức, chứ không bị đuổi khỏi phủ. Nô tỳ là người trong viện của quận chúa, xin quận chúa định đoạt việc này!"
Âm thanh chói tai vang vọng cả con phố.
Giang Ma Ma lập tức biến sắc. Bà ta liếc nhìn người hầu bên cạnh, đối phương hiểu ý, dùng khăn bịt miệng Cốc Vũ lại.
Giang Ma Ma quay đầu, mặt không đổi sắc nói với Ôn Nguyệt Thanh: "Bẩm quận chúa, con bé này nhất thời hồ đồ, nói năng bậy bạ."
Lời là vậy, nhưng sự việc đã ầm ĩ đến tận ngoài phủ, nha hoàn kia lại tự xưng là người trong viện của Ôn Nguyệt Thanh.
Điều này khiến Ôn Nguyệt Thanh buộc phải lên tiếng: "Nàng ta là nha hoàn trong viện của ta, ngươi định xử lý thế nào?"
Vừa dứt lời, tấm rèm kiệu mềm đã bị một đôi tay thon dài như ngọc vén lên.
Từ góc độ của bà ta, chỉ có thể thấy gương mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của Ôn Nguyệt Thanh, cùng chuỗi ngọc gỗ đàn hương trong tay nàng.
Giang Ma Ma nghĩ đến chuyện Ôn Nguyệt Thanh và Phật Duyên mấy ngày nay, đôi mắt khẽ chớp động.
Nhưng Trần thị của họ, mấy năm nay cũng một lòng hướng Phật. Nếu nói đến lòng từ bi, trong phủ này thật sự khó ai sánh bằng Trần thị.
Bà ta còn đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói đều đều của Ôn Nguyệt Thanh:
"Vậy thì đánh chết đi."
Giang Ma Ma thoáng ngẩn người, lập tức ngẩng đầu lên, không thể tin vào tai mình.
Lúc này, bà ta đối diện với đôi mắt lạnh lùng như băng của Ôn Nguyệt Thanh.
Ôn Nguyệt Thanh mặt lạnh như tiền, chậm rãi nói: "Kéo Lưu Thận ra khỏi phủ, đánh chết."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất