Chương 15. Anh rể
Nói đến cùng, chuyện hôn sự của Trần Ái Ân với Lâm Kiến Quốc, ba Trần mẹ Trần vẫn là có tính toán của mình, không chịu hết hy vọng.
Nếu là chuyện này của Trần Ái Ân cùng Lâm Kiến Quốc mà thành, con gái sẽ có một nhà chồng tốt, về sau con trai có chuyện gì, cũng không lo không tìm được người hỗ trợ.
Một công đôi việc, ba Trần mẹ Trần đâu chịu bởi vì con cái phản đối mà thật sự từ bỏ kế hoạch này được.
Nhà người ta ai mà không năm sáu bảy đứa con, nhà này lại chỉ có hai đứa. Ba Trần mẹ Trần vẫn luôn lo lắng, chính mình tuổi lớn, vạn nhất về sau hai đứa con gặp chuyện lại không có nhiều anh chị em giúp đỡ, vậy thì làm sao bây giờ.
Nhưng nếu con gái gả tốt, tìm cho Trần gia một đứa con rể tài giỏi, vậy thì chuyện lại khác. Anh vợ cùng anh em ruột trong nhà cũng không khác nhau mấy. Hơn nữa Lâm Kiến Quốc đang tại ngũ, về sau ai dám bắt nạt Bảo Quốc và con gái nhà họ?
Lâm Kiến Quốc nhìn về phía ba Trần: “Ba, con ở bộ đội bận lắm, khó khăn lắm mới xin được mấy ngày nghỉ, con liền trực tiếp chạy tới thăm Dương Dương, nào đã có tính toán an bài gì đâu. Ba, ba có phải có ý tưởng gì không? Nói ra cả nhà cũng nhau thương lượng.”
Ba Trần nghĩ nghĩ: “Dương Dương là con trai duy nhất của Ái Trạch, mặc kệ tương lai anh thế nào, anh phải đồng ý với tôi tuyệt đối không được bạc đãi Dương Dương, để thằng bé chịu ấm ức. Nếu không, Kiến Quốc à, anh thật sự rất có lỗi với Ái Trạch nhà này. Nhớ trước đây lúc anh bị thương, bộ đội phái người tới đón Ái Trạch, con bé không nói hai lời liền đi theo đến chiếu cố anh. Ai biết, đi một lần liền không về được nữa, trở về chỉ có Dương Dương mà thôi.”
Lâm Kiến Quốc đã giải thích cái chết của Trần Ái Trạch, lại nói quá qua loa ngắn gọn. Nhưng ba Trần cũng không biết mở miệng hỏi thế nào, ai cũng đều nói phụ nữ sinh con như bước một chân vào quỷ môn quan.
Cũng là vì ngoài Trần Ái Trạch ra, ba Trần đã gặp không ít người bởi vì sinh con mà phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nói đâu xa, khi mẹ Trần sinh hai anh em sinh đôi, không phải cũng có chuyện sao?
Mạng của mẹ Trần là cứu về được, nhưng hai vợ chồng ông đời này cũng chỉ có thể có hai đứa con là Trần Bảo Quốc cùng Trần Ái Ân thôi.
Nghĩ đến hảo huynh đệ lưu lại cốt nhục duy nhất, liền cứ vậy mà qua đời, đến nguyên nhân ông còn không làm rõ được. Ba Trần cảm thấy sau khi chết ông chẳng còn mặt mũi nào gặp lại cố nhân.
Lâm Kiến Quốc nhìn Trần Ái Ân, tiểu cô nương đem mặt quay đi chứ không muốn cùng anh mặt đối mặt: “Ba, Ái Trạch ra đi đột ngột, nhưng trước khi đi cô ấy có dặn dò con, chẳng những muốn con chăm sóc tốt cho Dương Dương, mà còn muốn con cũng chiếu cố cho cả nhà ta. Ái Ân là em gái duy nhất của Ái Trạch, ngoài trừ Dương Dương, cô ấy không yên lòng nhất chính là Ái Ân.”
Ba Trần thử hỏi: “Vậy anh đã đồng ý thay Ái Trạch chăm lo cho Ái Ân và Dương Dương sao?”
“Vâng…”
Nếu người Trần gia cũng có ý này, vì thực hiện lời hứa, anh bằng lòng.
“Anh rể, thế thì thật tốt quá, em vừa lúc có việc muốn tìm anh hỗ trợ. Lúc trước em còn đau đầu không biết tìm ai để nhờ vả!” Trần Ái Ân cắt lời Lâm Kiến Quốc nói, “Anh rể, chị gái em có nói qua với anh không, em đặc biệt thích đọc sách.”
Nếu cố không có nhớ lầm thì đại khái còn không đến nửa năm, trận xáo động mười năm này sẽ kết thúc. Vậy thì không bao lâu sau, thi đại học cũng sẽ được khôi phục thôi.
Kiếp trước, tốt xấu gì cô cũng là sinh viên trường đại học trọng điểm đó.
Thay đổi thời đại thì thế nào, sách cô muốn đọc, đại học càng muốn thi.
Phải biết rằng, những năm đầu này đề thi cũng không quá khó, tương lại lại có cơ hội phát triển không tồi. Chính cô có thực lực, có thể hoàn toàn dựa vào bản thân thì việc gì phải dựa vào đàn ông nào?
Quan trọng nhất là, tam quan của cô rất bình thường.
Nguyên chủ và Trần Ái Trạch tình cảm thân thiết như chị em ruột, nhưng quan hệ có thân thì cũng không đến mức dùng chung một người đàn ông chứ. Huống chi, bên cạnh khối thịt mỡ Lâm Kiến Quốc này còn có một Từ Lệ Anh đang nhìn chằm như hổ rình mồi đó.
Thân là nữ phụ, muốn sống thọ và chết tại nhà, điều một, không được cùng nữ chủ tranh dành đàn ông. Điều hai, không được cùng nữ chủ tranh dành đàn ông. Điều ba, vẫn là không được cùng nữ chủ tranh dành đàn ông.
Kêu anh một tiếng anh rể, anh chính là người đàn ông của chị tôi, tôi là em vợ anh. Đây là quan hệ thích hợp nhất với hai ta!
“Con bé này!”
“Con bé này!”
Ba Trần mẹ Trần quát Trần Ái Ân, mẹ Trần kéo cô một phen: “Con nói bậy gì đấy, đọc sách cái gì?! Các thầy giáo trong trường học đều bị đánh thành xú lão cửu cả rồi, con còn dám làm rộn!” Không sợ chết hả con!
Ba Trần: “Kiến Quốc, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, anh đừng đem lời nó nói để ở trong lòng. Hiện tại đều là giai cấp vô sản quang vinh, nhà ta đều là những người thành thật an phận cả.”