Chương 17. Dù có tốt thì cũng là đàn ông tái hôn
“Mẹ, Lâm Kiến Quốc là anh rể con, anh ta là ba Dương Dương.” Trần Ái Ân thực sự cạn lời, ba mẹ có thể đừng cổ hủ như vậy được không.
Lâm Kiến Quốc dù có tốt thì cũng là đàn ông tái hôn đó.
Nói gì thì nói, ếch ba chân khó tìm, chứ đàn ông hai chân tìm đâu chả có?
Mẹ Trần thở dài: “Con à, ba mẹ sao lại không thương con được, nhưng đàn ông Quốc điều kiện tốt như Lâm Kiến tìm nào có dễ như vậy. Mẹ biết, con cùng Ái Trạch thân thiết. Nhưng cũng là vì vậy, mẹ với ba con mới cảm thấy con cùng Lâm Kiến Quốc bên nhau càng tốt.”
“Đều nói có mẹ kế liền có ba dượng, Lâm Kiến Quốc nếu muốn cưới người khác, con không lo lắng người kia đối xử không tốt với Dương Dương sao? Thế nhưng nếu là con liền khác, con gả cho Lâm Kiến Quốc có khác gì Dương Dương có mẹ ruột đâu. Mẹ cùng ba con cũng có thể hoàn toàn yên tâm. Bởi là, về sau con cùng anh con cũng coi như có chỗ dựa vào. Ba con nói, Lâm Kiến Quốc là đứa đáng tin.”
Nếu không phải nghe chồng bà nói vậy, mẹ Trần cũng không đến mức cố chấp như bây giờ.
Trần Ái Ân còn định thuyết phục tiếp thì đột nhiên cười: “Mẹ, mẹ nghe con, chuyện này mẹ với ba đừng mừng vội. Lâm Kiến Quốc cùng chị Ái Trạch bên nhau, đó là do người lớn ở trên đính ước. Lâm Kiến Quốc là người thủ tín, mới đối tốt với chị Ái Trạch. Con lại là em vợ trên danh nghĩa của anh ta, chuyện này, ba mẹ xem trọng cũng vô dụng. Nói không chừng trong lòng anh ta cũng không có ý này đâu.”
Lâm Kiến Quốc là cái khó thứ nhất, cái khó thứ hai là nữ chủ Từ Lệ Anh kia kìa, rắc rối không nhỏ đâu.
“Còn dám chê? Con so với nó nhỏ tuổi hơn, lớn lên xinh như vậy, lại là cô nương mới lớn. Con không ghét bỏ nó thì thôi, nó dám không biết xấu hổ?”
Tưởng tượng đến con gái bảo bối nhà mình có thể bị Lâm Kiến Quốc ghét bỏ, mẹ Trần tức giận đến muốn quay mặt ra ngoài tìm Lâm Kiến Quốc tính sổ.
Bà chịu đem con gái bảo bối gả cho Lâm Kiến Quốc, đó là bà để mắt Lâm Kiến Quốc.
Một người đàn ông tái hôn như Lâm Kiến Quốc còn dám kém chọn chê bai con gái nhà bà, đừng có mà tinh tướng!
Trần Ái Ân một phen giữ chặt mẹ Trần: “Mẹ, mẹ sao lại nghe gió thành mưa vậy, con chỉ là ví dụ, giả thiết trường hợp khác thôi.”
Bà mẹ nhặt được này của cô chẳng khác gì quả pháo, một chút là nổ.
Biết giảng đạo lý là vô dụng, Trần Ái Ân chỉ có thể đi đường vòng khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ cũng nói con còn nhỏ. Con không mua lấy chồng sớm như vậy đâu, con còn muốn ở nhà với ba mẹ mấy năm nữa mà. Lần này Lâm Kiến Quốc tới, chỉ là đến thăm Dương Dương thôi. Chắc anh ta ở bộ đội bận rộn lắm. Chuyện của con với anh ta không vội, thuận theo tự nhiên đi.”
Chờ Từ Lệ Anh thu phục được Lâm Kiến Quốc, ba mẹ cô lại không thể phá hỏng quân hôn, chuyện này vậy là xong.
Mẹ Trần lắc đầu: “Ba con nói, đêm dài lắm mộng. Con muốn ở nhà cũng ba mẹ, ba mẹ cũng không ngăn cản con. Ba con có nói, lần trước Ái Trạch theo Lâm Kiến Quốc tuỳ quân, vừa đi liền không về được. Dù sao Lâm Kiến Quốc cũng bận rộn như vậy, hai đứa kết hôn xong, con có mang theo Dương Dương lưu lại nhà mẹ đẻ cũng không sao đâu.”
Gừng càng già càng cay.
Nghe ba Trần mẹ Trần tính toán đến cái mức này, Trần Ái Ân nháy mắt có cảm giác thanh máu đã tụt về không, ngã xuống đất không dậy nổi.
Lâm Kiến Quốc sáng sớm giúp Trần gia đem củi bổ một đống. Anh nhĩ lực tốt, vừa vặn nghe được hai mẹ con nói chuyện: “Mẹ, củi con đều bổ hết rồi, còn có việc gì cần làm không?”
Đem con gái gả cho anh, nhưng vẫn giữ người ở lại nhà mẹ đẻ.
Cưới vợ như này khác nào không cưới.
Trần Ái Trạch đã mất, người nhà họ Trần có tính toán như vậy Lâm Kiến Quốc một chút cũng không ngạc nhiên. Lần này trở về, Lâm Kiến Quốc cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ phía Trần gia mở miệng yêu cầu.
Lúc trước, khi anh đem Trần Ái Trạch đón đi từ Trần gia, cô vẫn còn là một người sờ sờ. Chờ lần sau anh lại đến thì, ngoại trừ đứa bé Dương Dương này ra, cũng chỉ có tin tức về cái chết của Trần Ái Trạch.
Trần Ái Trạch cũng người nhà họ Trần quan hệ tốt như vậy, không có thể để họ và Trần Ái Trạch gặp mặt lần cuối, Lâm Kiến Quốc cũng thấy hổ thẹn trong lòng.
Khiến Lâm Kiến Quốc không nghĩ tới chính là, trong lòng Trần gia có chút tính toán nhỏ, thế nhưng Trần Ái Ân lại là ngoại lệ, cô gái này còn rất nhân nghĩa.
Mẹ Trần có chút chột dạ: “Không, không còn việc gì đâu. Kiến Quốc à, con khó có dịp trở về, nghỉ ngơi đi con. Ngồi ngồi, ôm thằng bé Dương Dương là được. Dương Dương bây giờ còn nhỏ, không nhận người, con ôm nó nhiều một chút, nó liền thích con.”
“Được.” Lâm Kiến Quốc đi rửa mặt một phen, nhìn về phía Trần Ái Ân mới từ trong phòng đi ra, “Dương Dương tỉnh rồi?”
Trần Ái Ân bưng nước súc miệng, ở trước mặt Lâm Kiến Quốc không hề giữ hình tượng, nói: “Dương Dương hẳn là còn ngủ hơn nửa tiếng nữa mới dậy. Anh là ba Dương Dương, tã thằng bé dung đêm qua, anh gom lại giặt sạch được không?”
“Để anh.” Bắt đầu từ hôm qua, Lâm Kiến Quốc đã cảm giác được tiểu cô nương này có oán khí với anh rồi.