Chương 30. “Đừng nói với anh, giày đó không phải mày làm!”
“Hôm nay Lâm Kiến Quốc phải đi, ba mẹ bảo anh với mày đi tiễn anh ta.”
“Anh tiễn một mình đi, em phải ở nhà trông Dương Dương!”
Đừng tưởng rằng cô không biết, người trong nhà vẫn luôn nói với người ngoài Lâm Kiến Quốc là thân thích nhà mình, chứ chưa từng nói qua anh là con rể cả Trần gia.
Bởi vì vậy, mọi người trong thôn đều truyền nhau Lâm Kiến Quốc là đối tượng thân cận của cô. Lần này tới thăm, không chừng là để cùng Trần gia thương lượng một chút chuyện đính hôn hay là kết hôn đó.
Nếu bây giờ cô lại cùng ra ngoài với Lâm Kiến Quốc, vậy bồn nước bẩn này cô chỉ có thể thành thành thật thật mà hứng thôi, trốn đều trốn không xong.
Cũng là hai, ba năm trước, khi Lâm Kiến Quốc lần đầu tới Trần gia nhận thân, anh chỉ ở lại một ngày liền đi luôn. Vậy nên khi đó xã Hồng Kỳ có rất nhiều người đều chưa gặp qua Lâm Kiến Quốc, bọn họ đương nhiên không biết Lâm Kiến Quốc kỳ thật là “đối tượng” của Trần Ái Trạch, là “anh rể” của Trần Ái Ân.
Thành ra, người ở xã Hồng Kỳ đều cho rằng, Trần Ái Ân có một ông anh rể ở trong quân ông anh rể này lại giới thiệu cho cô một đối tượng là quân nhân, lý giải như vậy, cũng rất hợp lý.
Trần Bảo Quốc nhìn chung quanh một phen, xác định không thấy bóng dáng Lâm Kiến Quốc rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Em gái à, mày thành thật nói cho anh, mày với Lâm Kiến Quốc hiện tại là thái độ gì đó. Mày không phải nói là không thích Lâm Kiến Quốc sao, thế sao lại… Anh cũng đều bị mày làm cho hồ đồ rồi.”
Trần Ái Ân chớp chớp mắt: “Em làm sao?”
“Mày làm giày cho Lâm Kiến Quốc! Mày không phải nói, trừ bỏ anh với ba ra, mày chỉ làm giày cho người yêu của mày thôi à?” Vấn đề là, hôm nay Lâm Kiến Quốc còn mang giày em gái hắn làm cho đó!
“Phụt…” Trần Ái Ân đem nước trong miệng phun thẳng ra, “Anh nói gì, em làm giày cho Lâm Kiến Quốc? Em làm giày cho anh ta khi nào?”
Cô làm mà sao cô không biết!?
“Kia kìa.” Trần Bảo Quốc nhướng nhướng chân mày, nhìn về phía Lâm Kiến Quốc đang ở kia múc nước giúp Trần gia, “Đừng nói với anh, giày đó không phải mày làm!”
Lâm Kiến Quốc múc nước xong, liền nhìn thấy Trần Ái Ân vẫn đang ngái ngủ. Một người ngày thường trầm ổn như anh, bỗng trở nên có chút xấu hổ, không biết đối mặt thế nào với Trần Ái Ân: “Em dậy rồi à, Dương Dương đâu?”
“Dương Dương ở trong phòng em, anh muốn xem thì tự vào bế đi.” Tâm tư cô toàn đặt ở đôi giày trên chân Lâm Kiến Quốc kia, Trần Ái Ân một chút cũng không phát hiện sự khác lạ của Lâm Kiến Quốc khi đối mặt với mình.
Chờ sau khi Lâm Kiến Quốc đã vào phòng cô bế Dương Dương, Trần Ái Ân dậm chân, lôi kéo quần áo Trần Bảo Quốc hỏi: “Giày em làm, sao lại mang trên chân Lâm Kiến Quốc thế kia!”
Đồ chính cô may, Trần Ái Ân vẫn nhận ra được.
Nhìn chằm chằm nửa ngày, Trần Ái Ân xác định đôi giày trên chân Lâm Kiến Quốc đúng là do mình làm.
Vấn đề là, cô không nhớ mình đã từng làm đôi giày này á, chẳng lẽ cô bị quỷ nhập vào, quỷ mượn thân thể của cô làm?
Trần Bảo Quốc kéo quần áo của mình ra: “Đừng túm, anh mày chỉ có mỗi bộ quần áo này là không mụn vá thôi đó. Mày làm giày như thế nào đến trên chân người ta, mày không biết, anh sao biết được? Nhưng mà, đúng là anh mày biết một chút. Mẹ đưa cho Lâm Kiến Quốc, mẹ còn thuật lại câu nói kia của mày cho anh ta nghe nữa. Sau khi Lâm Kiến Quốc nghe xong, mặt đều đỏ lừ lên, xem đi, giống như kia kìa.”
Trần Bảo Quốc đưa tay chỉ vào mặt Lâm Kiến Quốc đang bế Dương Dương đi tới từ sau lưng Trần Ái Ân mà nói.
“Không phải chứ, Lâm Kiến Quốc, mặt anh sao lại đỏ nữa rồi?” Trần Bảo Quốc buồn bực hỏi.
Trần Ái Ân căng hai mắt nhìn kỹ, tuy rằng rất khó phân rõ, nhưng hình như là có đỏ lên thật.
Không đúng, sao nó cứ sai sai chỗ nào!
“Lâm Kiến Quốc, đây là giày mẹ em… Đưa cho anh?”
“Ừ.”
Ôm Dương Dương, Lâm Kiến Quốc tìm một chỗ ngồi xuống.
Đôi giày mà Lâm Kiến Quốc mang khi tới đây, trên mặt giày, chỗ ngón chân bị thủng một lỗ. Anh vốn dĩ định đi tạm, về đến nhà nhờ mẹ Lâm vá giúp sau. Ai biết, lúc nãy mẹ Trần lại tươi cười hoan hỉ mà đem đôi giày mới ra, nói là Trần Ái Ân cố ý làm cho Lâm Kiến Quốc.
Bà bảo giày Lâm Kiến Quốc bị rách, vừa vặn mang luôn giày mới. Còn đôi cũ thì để lại đó, Trần Ái Ân giày xong sửa lại, lần sau Lâm Kiến Quốc lại đến lấy.
Hả?
Trần Ái Ân gãi đầu, hả cái gì mà hả, đôi giày này… Cô chưa từng làm mà, mẹ cô từ đâu lấy ra vậy?
Vấn đề này cho đến khi Trần Bảo Quốc đi tiễn Lâm Kiến Quốc lên đường, cô mới suy nghĩ cẩn thận ra được. Cô đây là bị mẹ Trần lừa vào tròng rồi. Đêm qua, cô thức đêm mơ mơ hồ hồ, loáng thoáng nhớ rõ, mẹ cô bảo cô đem đế giày làm to hơn một ít.
Cô rõ ràng là làm giày cho ba cô, nhưng số đo đế giày làm hơi to ra một chút kia lại là số đo của Lâm Kiến Quốc đúng không?
Tức khắc, trong lòng Trần Ái Ân như có một đám thần thú điên cuồng chạy qua, tâm tình một mảnh hỗn độn, mẹ ruột á? Mẹ ruột của ai cơ!!!
====
Kỳ phép lần này của Lâm Kiến Quốc chỉ có năm ngày. Trên xe một đi một về là mất hai ngày, lại ở Trần gia hai ngày, thời gian dư lại anh mới về thăm nhà mình, chỉ có thể ngủ lại một buổi tối, ngày mai phải lên đường trở lại quân doanh.
Mẹ Lâm nhìn thấy đứa con có tiền đồ nhất của mình đã về, sốt ruột hỏi một câu: “Em gái của Ái trạch thế nào hả con? Có được không? Chuyện này có thành không?”