Chương 5. Tôi giúp cậu làm cơm
Trần Ái Ân: “Ừ, về sau có cơ hội, nhất định sẽ theo tiêu chuẩn mà cậu nói làm cơ sở tìm mẹ kế cho Dương Dương. Không đạt tiêu chuẩn là không tuyển.”
Hai người ngồi cùng nhau hàn huyên một buổi sáng. Trong lúc đó, Trần Ái Ân giúp Dương Dương thay tã ba lần, đút sữa mạch nha một lần.
“Lệ Anh, giờ tôi phải đi nấu cơm rồi, cậu về đi.”
Từ Lệ Anh hăm hở đứng lên, cuốn cuốn tay áo: “Trước nay cậu nấu cơm không phải tôi đều giúp một tay sao? Chúng ta là bạn tốt, cậu đừng khách khí như vậy.”
Trần Ái Ân ha ha mà cười khan.
Ngồi ở trước bếp, thỉnh thoảng bỏ vào lò hai thanh củi, lửa không phải quá lớn thì là quá nhỏ, thêm cho nguyên chủ không ít phiền toái.
Nếu như này mà gọi là hỗ trợ, thì Từ Lệ Anh thật sự là giúp đại ân rồi.
Quan trọng hơn là, vị trí xào rau ở bếp trên mới là chỗ nóng nhất, làm người ta đổ mồ hôi nhiều nhất. Chỗ này Từ Lệ Anh vĩnh viễn đều tỏ vẻ chính mình chỉ muốn phụ một chút thôi, cô ta chỉ nói chính mình sẽ không xào rau, sợ đem đồ ăn nhà nguyên chủ nấu hỏng mất, làm hư lương thực thì không tốt.
“Không phải là cùng cậu khách khí, thanh niên tri thức các cậu bây giờ chắc cũng đang chuẩn bị cơm trưa. Chờ cậu giúp tôi xong rồi về thì sẽ lại giống như trước, không còn gì ăn được. Chuyện bếp núc tôi làm quen tay, một mình cũng vẫn kịp. Chậm trễ cậu ăn cơm, để cậu ôm bụng đói tôi cũng ngại lắm. Chuyện thành vậy, tôi còn có xứng làm bạn cậu à?”
Trần Ái Ân vừa nói, vừa đem Từ Lệ Anh “tiễn” hướng ngoài phòng.
Từ Lệ Anh là con gái thành phố, dù Trần Ái Ân nhỏ tuổi nhưng sức lại không nhỏ, cho nên muốn đem Từ Lệ Anh “tiễn” ra cửa thì dù Từ Lệ Anh có không muốn cũng vẫn phải đi.
Từ Lệ Anh nhíu mày: “Không sao, thật ra…”
Trước kia cô giúp Trần Ái Ân chuẩn bị cơm trưa, người Trần gia đều sẽ vì cám ơn cô mà giữ cô lại cùng ăn cơm. Vậy nên cô không cần về lại chỗ thanh niên tri thức ăn cơm thừa canh cặn.
Như vậy thật tốt.
Cô vừa có thể giúp Ái Ân đỡ bận rộn, lại vừa giải quyết được vấn đề cơm trưa.
Thật lòng mà nói, nhà chung của thanh niên tri thức, mọi người thay phiên nhau làm đồ ăn nên mùi vị không ngon bằng đồ ăn do Trần Ái Ân nấu. Tay nghề của chính Từ Lệ Anh cô cũng không ngoại lệ.
“Tôi biết cậu xem tôi là bạn, thà rằng bị đói bụng cũng muốn giúp tôi một tay. Nhưng làm bạn của cậu, sao tôi có thể nhẫn tâm như vậy được? Cậu nhanh trở về ăn cơm đi, đi nhanh đi nhanh.”
Để Từ Lệ Anh giúp cô nhóm lửa, thà cô tự làm còn hơn.
Sau khi đem Từ Lệ Anh “tiễn” đi, Trần Ái Ân vào kiểm tra thấy nhóc con vẫn còn đang ngủ ngon lành, vì vậy tay chân nhanh nhẹn vào bếp nấu ăn.
Trần Ái Ân thầm thấy may mắn vì sau khi cô xuyên qua, nguyên chủ để lại ký ức và kỹ năng của chính mình cho cô.
Nếu không, thử hỏi loại người quen dùng bếp gas nồi cơm điện như cô, đối mặt với củi lửa như này biết nấu cơm xào rau kiểu gì?
Nói là xào rau, nhưng cũng không hẳn là xào.
Cải trắng là nhổ từ ngoài vườn. Thịt, không có. Dầu, cẩn cẩn thận thận mà bỏ một chút, hai ba giọt gì đó, không được cho nhiều.
Cho nên xào rau chỗ này cũng với luộc rau bằng nước cũng chẳng khác nhau bao nhiêu.
Thậm chí cả nấu cơm, cơm cũng không phải là cơm trắng thuần, Trần Ái Ân bỏ ba củ khoai lang đỏ cùng một chén gạo vào nồi, nấu cơm độn khoai lang đỏ.
Đã đến giờ cơm, người Trần gia mang theo một thân đầy ướt sũng mùi mồ hôi hôi thối trở về.
Ba Trần từ xa đã thấy khói từ ống khói nhà mình bốc lên, biết là con gái mình đã nấu xong cơm, mọi người về đến nhà là có sẵn cơm canh ăn ngay.
Hàng xóm đi cạnh ông hâm mộ nói: “Lão Trần, vẫn là con gái nhà ông tốt. Giờ bọn tôi về nhà vẫn phải đói bụng ngồi chờ hối lâu mới có cơm ăn.”
“Làm gì có, con bé ba nhà ông năm nay mới 10 tuổi mà đã bắt đầu biết nấu cơm, tập nấu thêm vài lần liền nấu nhanh ấy mà.”
“Ba mẹ, anh, mọi người đã về rồi? Con đã chuẩn bị nước giếng, rửa mặt mũi tay chân xong rồi vào ăn cơm thôi.”
Vừa nghe động tĩnh ngoài cửa, giọng Trần Ái Ân đã giòn dã ngọt ngào vọng ra, làm người nghe trong lòng thoải mái một trận.
Trần Bảo Quốc hướng vào phòng hét: “Anh mày sắp đói chết rồi, còn rửa mặt gì nữa, ăn trước lại tính.”
Trần Ái Ân vội vàng đem đồ ăn dọn lên: “Không rửa mặt rửa tay, không cho ăn.”
Cô biết cuối thập niên 70 này vật tư đều thiếu thốn, lại còn trong thời kỳ mười năm chuyển giao chế đó mẫn cảm, chính mình không nên quá chú ý tiểu tiết.
Nhưng vấn đề là Trần Bảo Quốc mới từ ngoài ruộng về, trên mặt, trên cổ và cánh tay đều bám từng đường từng đường mồ hôi và bùn đất trộng lẫn.
Ngồi ăn cùng bàn với người như vậy, Trần Ái Ân dù không có thói ở sạch cũng chịu không nổi.
Trong lúc Trần Bảo Quốc còn dây dưa, ba Trần và mẹ Trần sớm đã dùng nước giếng con gái chuẩn bị rửa xong mặt mũi tay chân.
Lúc đầu ba Trần và mẹ Trần cũng ngại phiền phức, nhưng con gái bảo bối vẫn kiên trì yêu cầu, hai người cũng liền theo vậy mà làm.
Lại nói, nước mới được kéo từ giếng lên mát rượi, vào giữa trưa mặt trời chói chang rửa ráy một cái, cả người đều thoải mái.
Ba Trần sảng khoái ngồi xuống bảo Trần Bảo Quốc: “Em gái mày vất vả ra giếng đầu thôn gánh nước cho mày rửa mặt rửa tay, mày còn không cảm kích? Thiếu đánh hả?”
Mẹ Trần cũng cạn lời với thằng con: “Đã biết rõ là không rửa thì em gái mày không cho ăn, vì sao lần nào mày cũng phải một hai dây dưa đến khi em nó bực mình mới thôi hả?”
Trần Bảo Quốc trợn trắng mắt: “Nhà người khác trọng nam khinh nữ, nhà ta thì ngược lại, trọng nữ khinh nam.”
Trần mẹ không nhẹ không nặng đánh Trần Bảo Quốc một cái, hiện tại không tranh thủ đối tốt với con gái một chút, chờ con nó gả chồng, bọn họ có muốn thương con gái cũng không có cách.
Huống chi, bọn nó đối tốt với con gái cũng là hy vọng sau này nó lấy được tấm chồng tốt còn có thể quay lại chiếu cố chút cho ông anh Bảo quốc này.
Xác định Trần Ái Ân hai ngày nay tính tình bỗng trở nên cứng rắn, muốn lười biếng cũng không được, Trần Bảo Quốc chỉ có thể thành thành thật thật mà đi rửa ráy.