Chương 59
Chân trời nơi xa, tà dương rút lại tia nắng cuối cùng của mình chiếu trên mặt đất, gió đêm thổi qua khiến lá cây nhãn ven đường xào xạc rung rinh.
Dưới tàng cây, Văn Nhu ngoan ngoãn ngồi yên, trong siêu thị nhỏ đối diện, ánh đèn sáng ngời xuyên qua cánh cửa thủy tinh, chiếu lên gương mặt của cô.
Khuôn mặt thiếu nữ viết đầy hai chữ “nhàm chán”, mãi đến khi thấy Cố Tinh Nhượng xách một chiếc túi nilon màu đen, đẩy cửa thủy tinh bước ra mới biến thành vui sướng hân hoan.
“Tinh…”
“Đừng nhúc nhích, ngồi yên ở đó chờ anh!”
Văn Nhu vừa định đứng dậy thì đã bị Cố Tinh Nhượng vẫn chú ý đến động tĩnh của cô nhắc nhở.
Ngay sau đó, thiếu niên nhanh chân chạy đến trước mặt Văn Nhu.
“Tinh Tinh, anh mua gì vậy? Sao đi mua lâu thế… Ơ kìa, sao mặt anh đỏ bừng vậy?”
Đến gần một chút, Văn Nhu mới thấy rõ gương mặt đỏ bừng như táo chín của Cố Tinh Nhượng, nhất thời tò mò.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ thuần khiết của cô, Cố Tinh Nhượng vừa kiên trì vào siêu thị mua một đống đồ dùng của con gái quả thực sắp bị cô đánh bại. Anh hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của cô mà ngước mắt lên tìm kiếm chung quanh, sau đó nhét túi đồ vào lòng Văn Nhu: “Thứ này… Cho em, bên cạnh siêu thị có nhà vệ sinh, em… Xử lý một chút!”
“Xử lý cái gì?”
Lớn đến chừng này tuổi mà chưa từng biết cái gì là “ngày đèn đỏ”, Văn Nhu không khỏi ngây người, cúi đầu nhìn cái túi màu đen trong lòng mình, định mở ra luôn.
“Em… Em… Em đừng mở nó ra ở đây. Cho em mượn di động của anh, em xem thử… Không hiểu thì tự baidu, nhanh lên!”
Cố Tinh Nhượng đỏ mặt tía tai đưa di động mà mình vừa tìm kiếm thông tin liên quan vào tay Văn Nhu, sau đó giục cô.
Thấy vậy, Văn Nhu đành phải ngơ ngác ôm túi đồ và di động đứng dậy, vừa định chạy đến nhà vệ sinh.
“Khoan đã…” Cố Tinh Nhượng bỗng gọi cô.
Văn Nhu quay đầu lại, thấy Cố Tinh Nhượng trực tiếp cởi áo khoác đồng phục màu xanh trắng rộng thùng thình của mình, mặt đỏ như tôm chín vây quanh eo của Văn Nhu.
“Lát nữa không được cởi quần áo ra hết, biết chưa?” Giọng nói của Cố Tinh Nhượng nghe hơi hung ác.
“Ừm.” Văn Nhu vội gật đầu lia lịa, sau đó tiến về phía nhà vệ sinh trong ánh mắt thúc giục của đối phương.
Bóng lưng Văn Nhu vừa biến mất sau ngã rẽ thì Cố Tinh Nhượng đã lảo đảo ngồi phịch xuống băng ghế, vươn tay che mặt, cất tiếng thở dài não nề.
Lúc này, đầu óc Cố Tinh Nhượng đang loạn cào cào, hoàn toàn không có tâm trạng để suy nghĩ vì sao Văn Nhu đã mười sáu tuổi mà vẫn có vẻ không hiểu biết gì về “ngày đèn đỏ”.
Mười phút sau, Văn Nhu xách túi màu đen xuất hiện trong tầm mắt của Cố Tinh Nhượng với vẻ mặt kinh ngạc mới lạ. Cô chưa bao giờ biết, phụ nữ Lam Tinh mười ngàn năm về trước lại sống gian khổ cỡ này! Mỗi tháng sẽ phải chảy máu mấy ngày, thế mà họ vẫn sống vui vẻ, đây là sinh vật ngoan cường cỡ nào vậy! Phải biết rằng ở Đế Quốc, đừng nói là Alpha nữ như Văn Nhu, ngay cả Omega nữ rất hiếm thấy cũng chưa từng nghe nói đến chuyện thần kỳ như “ngày đèn đỏ” này!
Thật sự rất thần kỳ!
Thế mà lúc nãy Văn Nhu còn tưởng mình bị thương, hóa ra…
Chẳng qua thứ lót trong quần lót không được thoải mái cho lắm, nếu như không cần lót thứ giống miếng đệm bọt biển này thì tốt biết bao.
Văn Nhu vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa đi đến trước mặt Cố Tinh Nhượng, còn chưa kịp nói chuyện thì đã thấy Cố Tinh Nhượng ngồi quỳ một chân trước mặt mình.
“Tinh Tinh?”
“Lên đây, anh cõng em.”
“Không cần!” Văn Nhu vội từ chối: “Thật sự không cần đâu Tinh Tinh. Con gái con đứa chảy ít máu thì có gì quan trọng đâu, không đến nỗi anh phải cõng em đâu.”
Nghe vậy, Cố Tinh Nhượng quay phắt lại, vẻ mặt ác liệt: “Anh bảo cần thì cần, nếu không muốn anh nổi giận thì mau trèo lên đây!”
Cố Tinh Nhượng đã nói đến nước này, Văn Nhu đành phải vội vàng trèo lên lưng anh: “Tinh Tinh, anh có cõng nổi em không? Anh cũng bị thương, hay là để em cõng anh nhé? Đúng rồi, em nghĩ cứ để em cõng anh thì tốt hơn!”
Nói đoạn, Văn Nhu giãy dụa định trèo xuống lưng thiếu niên, không ngờ lại bị anh vỗ lên mông một cái.
“Nằm yên đấy, đừng nhúc nhích.”
Cố Tinh Nhượng vỗ lên mông Văn Nhu theo phản xạ, cô còn chưa có phản ứng gì nhưng Cố Tinh Nhượng vừa hoàn thành động tác này thì bất chợt mắt tròn xoe, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy lòng bàn tay của mình nóng bỏng như đụng trúng bàn ủi đỏ rực, cho dù anh đã rụt tay lại với tốc độ nhanh nhất nhưng vẫn cảm thấy lòng bàn tay như nung như nấu.
Dòng khí nóng rực khó có thể miêu tả thành lời tỏa ra trên mặt anh, nhiệt độ trên gò má vừa giảm xuống nhờ gió đêm thì bây giờ lại dâng lên, nóng đến nỗi đầu óc anh choáng váng, thậm chí quên mất lối ra trường học ở đâu.
Lúc này, Văn Nhu được Cố Tinh Nhượng cõng trên lưng lại cảm thấy kể từ khi mình đến thế giới này, gặp được Cố Tinh Nhượng, dường như quan niệm cố hữu của mình cứ liên tục thay đổi theo từng ngay. Nếu đổi lại là thế giới ban đầu, Văn Nhu – người mạnh nhất Đế Quốc – chưa bao giờ được người khác cõng trên lưng, chưa bao giờ.
Lớn đến chừng này tuổi, Cố Tinh Nhượng là người đầu tiên xông lên che chở cô, cũng là người đầu tiên cõng cô. Không hiểu sao, Văn Nhu lại cảm thấy rất ấm áp.
Cảm giác trái tim sụp xuống càng ngày càng rõ ràng, Văn Nhu khẽ kêu: “Tinh Tinh…”
“Hửm?”
“Em nhận ra hình như mình càng thích anh hơn trước kia rất nhiều, anh có thích em không?”
“Ừm…”
“Này, em không nghe nhầm đúng không? Hình như em mới nghe thấy anh ừm một tiếng, anh mới ừm đúng không?” Cứ như phát hiện ra châu lục mới, Văn Nhu vui sướng reo lên.
“Cơ mà em biết từ lâu rồi, một người đáng yêu như em thì sao Tinh Tinh không thích cho được chứ? Hi hi.” Văn Nhu cười cong đôi mắt.
Nghe tiếng cười của cô, khóe môi của Cố Tinh Nhượng cũng nhếch lên, sau đó anh nhấc Văn Nhu lên trên một chút: “Ngồi yên, đừng cựa quậy.”
“Không phải, Tinh Tinh, anh ngẩng đầu nhìn lên trời đi! Trên trời toàn là những vì sao, anh là Tinh Tinh, chúng cũng là ngôi sao!”
Nghe vậy, bước chân Cố Tinh Nhượng khựng lại, ngẩng đầu lên. Quả nhiên đúng như lời Văn Nhu nói, trên đỉnh đầu ánh sao rạng rỡ.
“Ngày mai nhất định sẽ là một ngày đẹp trời!” Văn Nhu cười nói, sau đó bất chợt nhớ đến chuyện khác, cô vươn tay phải bị thương của mình ra trước mặt Cố Tinh Nhượng: “Tinh Tinh, anh mau đưa tay ra đây!”
Nghe Văn Nhu giục mình, Cố Tinh Nhượng vươn tay phải bị rạch một vết thương của mình ra theo phản xạ.
Ở bên cạnh Văn Nhu lâu ngày, trong lúc nhất thời cũng hiểu được cách suy nghĩ của cô, Cố Tinh Nhượng vừa giơ tay lên thì trong lòng đã hối hận.
Quả nhiên, ngay sau đó…
“He he, Tinh Tinh anh bị rạch một đường, em cũng bị rạch một đường, đặt bên cạnh nhau, sau này chúng ta là một cặp vợ chồng nè!”
Cố Tinh Nhượng: “…” Anh biết ngay mà.
“Văn Nhu…”
“Được rồi, em không cựa quậy, anh đừng giận.”
Vừa nghe giọng điệu của Cố Tinh Nhượng, Văn Nhu lập tức rụt tay lại, thành thật nằm yên trên lưng thiếu niên.
Lúc này, bóng đêm vừa đẹp.
…
Kết thúc hội thao, kỳ thi giữa kỳ sắp đến, bầu không khí trong trường cũng theo đó mà trở nên căng thẳng hơn hẳn. Chẳng qua thi thoảng cũng cần hít drama để giảm bớt bầu không khí căng thẳng ấy, vậy nên mỗi ngày cứ đến buổi trưa và chiều tối, diễn đàn Thanh Xuyên sẽ trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Nhân vật được thảo luận nhiều nhất trên diễn đàn tất nhiên là hai cặp đôi Văn Nhu và Cố Tinh Nhượng, Thích Thịnh và Ninh Tiếu thoạt nhìn như lệch pha, không đẹp đôi chút nào.
…
Lầu 111: Ê, các cậu nói xem, có phải nữ thần Văn đã cưa đổ quái thai Cố Tinh Nhượng rồi không nhỉ? Chắc chắn hai người họ đã yêu nhau rồi nhỉ? Hôm qua tớ chạy theo thì vô tình bắt gặp tên họ Cố đấy, cậu ta chẳng những âm u liếc tớ mà còn lạnh lùng nói một câu lần sau chú ý nữa chứ! Thay đổi lớn cỡ này thì chắc chắn là vì được tình yêu cảm hóa rồi.
Lầu 112: Lầu trên không biết à? Hồi hội thao từng có người thấy hai người bọn họ uống chung một chai nước, không yêu nhau thì sao có thể làm chuyện mập mờ như thế?
Lầu 113: Đừng nói là cậu ta, cho dù là tớ yêu đương với nữ thần Văn Nhu thì tớ cũng sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất thôi, hây dà!
Lầu 114: Tôi là học sinh lớp 10-1 đây, đích thân làm chứng, kể từ khi yêu đương với nữ thần Văn, bạn Cố Tinh Nhượng trông cứ như u hồn giờ đột nhiên có thân thể như con người. Các cậu có tưởng tượng nổi không? Cậu ta biết cười, không ngờ cậu ta lại có thể bày ra biểu cảm sống động như cười!
Lầu 115: Nhưng tôi vẫn cảm thấy không đáng cho Văn Nhu chút nào. Tôi nói thật lòng, Cố Tinh Nhượng xấu quá, thật sự không xứng với nữ thần Văn Nhu, cậu ta đi bên cạnh cô ấy chẳng khác hoa tươi cắm trên ấy ấy.
Lầu 116: Cố Tinh Nhượng không xứng đôi với cô ấy thì ai xứng đôi? Thích Thịnh chắc?
Lầu 117: Tôi nói thật lòng được không? Thích Thịnh nhìn một mình còn được nhưng đi bên cạnh nữ thần Văn, cậu ta chẳng khác nào lính tôm tướng cua. Đề nghị của tôi là Văn Nhu độc thân một mình! Độc thân mới là ngầu nhất!
…
Cố Tinh Nhượng hoàn toàn không hay biết chuyện náo loạn trên diễn đàn, đã lâu lắm rồi anh không nhớ lại chuyện không vui quá khứ, thậm chí Thích Thịnh suốt ngày lởn vởn trước mắt anh mà anh vẫn có thể giả vờ như không thấy cậu ta.
Mỗi ngày trôi qua, cứ mở mắt ra, người đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là Văn Nhu. Chỉ cần được gặp Văn Nhu mỗi ngày, thậm chí… Thậm chí anh sẵn sàng buông bỏ kế hoạch trả thù của mình. Thích Thịnh và nhà họ Thích, thân phận chân thật, ba mẹ chưa bao giờ gặp mặt… Anh có thể không quan tâm đến họ, chỉ cần Văn Nhu vẫn bằng lòng ở bên cạnh anh là được.
Thi xong môn tiếng Anh cuối cùng, Cố Tinh Nhượng đứng ngoài phòng thi của Văn Nhu, nhìn Văn Nhu ngồi ở dãy bàn cuối cùng mặt nhăn mày nhó, khóe miệng của anh cong lên, thầm nghĩ như vậy.
Không biết có phải là vì nhận thấy tầm mắt của anh hay không mà ngay sau đó, Văn Nhu lập tức ngẩng đầu lên, vừa thấy Cố Tinh Nhượng đang đứng chờ mình bên ngoài, đôi mắt cô thoáng chốc sáng ngời, không tiếp tục mặt nhăn mày nhó nhìn đề thi nữa mà không chút do dự dọn dẹp đồ đạc, sau đó nộp bài thi trước.
Không nộp trước thì Văn Nhu cũng không làm tiếp được. Cô không tài nào hiểu được vì sao trên đời này lại có ngôn ngữ kỳ lạ như tiếng Anh. Phải biết rằng thời đại vũ trụ, mọi người đều thống nhất nói tiếng Hoa Hạ, tiếng Anh đã biến mất trong dòng chảy lịch sử từ vô số năm về trước.
Dựa vào trí nhớ siêu mạnh, trong khoảng thời gian ngắn, cô có thể ghi nhớ không ít từ vựng, ngữ pháp một cách qua loa nhưng cô mới chỉ tiếp xúc với ngôn ngữ mới này trong vòng mấy tháng, bắt cô phải thi được thành tích tốt thì không thực tế chút nào.
Dù sao câu nào biết làm cô đều làm hết rồi, câu nào không biết làm thì dù vắt hết óc cũng vẫn không biết làm, chi bằng nộp bài thi cho xong.
“Tinh Tinh, Tinh Tinh, sao anh thi xong nhanh vậy? Anh thi thế nào? Lát nữa tụi mình đi đâu? Chỗ chị Lan hả? Em nhớ hôm qua chị Lan bảo là hôm nay có một nhân viên của chị ấy xin nghỉ, nếu tụi mình đến đó thì có thể giúp chị ấy một tay luôn.” Văn Nhu đề nghị.
“Cũng được, đến chỗ chị Lan đi.”
Kể từ sau hội thao, trong khoảng thời gian gần đây, hai người thường xuyên đến chỗ chị Lan, thi thoảng còn giúp đỡ một tay.
Một tuần trước, Văn Nhu thậm chí còn đánh bại nhóm côn đồ thường xuyên đến chỗ chị Lan xin tiền đểu, chị Lan biết ơn đến nỗi chỉ hận không thể bao hết một ngày ba bữa cơm cho hai người, chỉ cần rảnh rỗi thì sẽ hầm ít canh, nấu đồ ăn ngon gọi hai người đến nhà mình ăn cơm, còn bảo là hai người học tập vất vả nên cô ấy bồi bổ cho hai người.