Chương 58
Thích Thịnh bị khơi mào lửa giận, thậm chí không thèm chú ý đến nam sinh nhỏ gầy trước mặt mình, giơ nắm đấm lên muốn đấm Cố Tinh Nhượng. Chẳng qua nắm đấm của cậu ta chưa kịp đụng vào đầu Cố Tinh Nhượng thì cả người cậu ta đã bị đẩy mạnh vào cây cột bên cạnh, phát ra tiếng vang nặng nề.
“Này, cậu không để bụng đến lời cảnh cáo mà hồi trước tôi từng nói phải không? Tôi nhớ tôi đã từng nói rồi, về sau trường Thanh Xuyên 3 này đều thuộc về tôi, định ra tay đánh người của tôi ngay trên địa bàn của tôi, cậu chán sống rồi hả Thích Thịnh?”
Sau khi gằn xong từng chữ, ngón tay của Văn Nhu nhẹ nhàng búng vào khuỷu tay của cậu ta một cái. Thích Thịnh đang định buông lời đe dọa lập tức cảm nhận được cơn đau nhói truyền đến từ khuỷu tay, khiến sắc mặt cậu ta trắng bệch. Cậu ta cố gắng kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được mà khẽ kêu rên một tiếng.
“Chị Nhu, anh Thịnh…”
Đám anh em của Thích Thịnh thấy cậu ta đau đến nỗi chảy mồ hôi thì đồng loạt nhìn về phía Văn Nhu.
“Không sau đâu, đau năm phút là hết ấy mà, cho cậu ta nhớ lâu một chút.” Văn Nhu nói với vẻ mặt tỉnh bơ.
Cô chán ghét nhất mấy thằng ranh con như Thích Thịnh, ỷ vào gia cảnh hơn người nên cứ vênh váo cho rằng mình to nhất quả đất. Hồi còn ở Đế Quốc, cô đã từng dạy dỗ không biết bao nhiêu đứa giống vậy.
Trong mắt Văn Nhu, mấy thằng ranh con lớn to đầu này đều thiếu sự dạy dỗ của xã hội, không thì tụi nó sẽ thật sự cho rằng có mấy người đi theo mình thì mình ghê gớm lắm!
Không có sự quấy rối của Thích Thịnh, Văn Nhu lại đưa mắt nhìn về phía đám Tiểu Hắc đang đứng cách đó không xa.
“Các cậu bảo là Ninh Tiếu mất tích, sau khi đi theo người này ra ngoài thì không thấy bóng dáng đâu nữa, đúng không?”
Văn Nhu chỉ vào nam sinh nhỏ gầy vẻ mặt cảnh giác bên cạnh.
“Đúng, đúng, đúng! Tụi em cũng xem camera theo dõi chỗ cổng trường mấy lần, xác định cậu ấy chưa từng rời khỏi trường học. Chẳng qua tụi em đã tìm hết các nơi trong sân trường mà vẫn không tìm thấy…”
“Có lẽ… Tôi biết, Ninh Tiếu đang ở đâu.” Văn Nhu vừa sờ cằm vừa nói bằng giọng ngập ngừng.
Chỉ một câu nói, gần như thu hút ánh mắt của tất cả mọi người về phía mình, Cố Tinh Nhượng cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt của thiếu niên lóe lên. Từ đầu đến cuối, Văn Nhu vẫn ở trên sân điền kinh, anh thật sự không tài nào hiểu nổi rốt cuộc cô biết tung tích của Ninh Tiếu từ chỗ nào.
Bạn hỏi Văn Nhu biết từ chỗ nào hả? Tất nhiên là nhờ cốt truyện.
Lúc trước, Văn Nhu tham gia thi đấu quá tập trung nên không chú ý đến chuyện giữa nam nữ chính, lại thêm cốt truyện đã bị cô quấy rối đến nỗi lộn xộn hết cả lên, cô cứ tưởng rằng tình tiết vụ bạo lực học đường trong hội thao cũng bị mình ảnh hưởng nên sẽ không diễn ra nữa, không ngờ nó lại ngoan cố đến mức này…
Ừm, dựa theo miêu tả trong cốt truyện thì hình như là bạch liên hoa Khổng Phỉ Nhi vô tình biết Thích Thịnh và Ninh Tiếu đang yêu nhau nên sinh lòng oán hận, tìm một tên lốp dự phòng ái mộ mình, tựa vào vai cậu ta khóc lóc kể lể vu vơ một trận. Thấy nữ thần trong lòng mình bị bắt nạt đến nông nỗi này, lốp dự phòng lập tức nảy sinh lòng thù hận, bèn kiếm cớ hẹn nữ chính Ninh Tiếu ra ngoài, định dạy cho cô ấy một bài học để cô ấy biết mùi.
Cụ thể là dẫn cô ấy đến một tòa nhà dạy học đã bỏ hoang từ lâu của trường Thanh Xuyên 3, sau đó đẩy cô ấy vào căn phòng tối om, khóa cửa sắt lại thật kỹ rồi chạy trốn, bỏ ngoài tai tiếng kêu cứu của nữ chính.
Hình như trong cốt truyện, nữ chính bị nhốt suốt một đêm, mãi đến khi trời gần sáng mới được nam chính Thích Thịnh cứu ra, sau này hình như để lại di chứng vô cùng sợ bóng tối, ngay cả lúc ngủ cũng không dám tắt đèn.
Sau khi xảy ra vụ việc ấy, tình cảm của nam nữ chính nhanh chóng tăng mạnh, cô bạch liên bông kia thì tàng hình, lốp dự phòng bị đuổi học, phải về quê nhập học một trường cấp 3 dạy nghề vô danh, sau đó không còn xuất hiện ở phần sau câu chuyện nữa.
Văn Nhu dẫn mọi người đến trước tòa nhà dạy học bỏ hoang, nhìn bức tường bị quấn đầy dây leo xanh um tươi tốt và mấy lời tỏ tình ấu trĩ mà các học sinh khóa trước viết bằng bút màu trên tường, Văn Nhu khẽ gật đầu, chắc hẳn là nơi này.
“Ninh Tiếu, cậu ở trong đó phải không?”
Trong lúc tất cả mọi người chưa kịp hoàn hồn, Văn Nhu bỗng nhìn về phía cửa sắt kêu to.
Chờ thật lâu mới nghe được giọng nói vừa vui sướng vừa yếu ớt vang lên từ đằng sau cánh cửa sắt màu xanh lam: “Là Văn Nhu phải không? Người bên ngoài có phải là Văn Nhu không? Tớ là Ninh Tiếu đây, tớ đang ở trong này, cậu cứu tớ với, van xin cậu cứu tớ với, nơi này tối quá, tớ sợ lắm hu hu hu…”
Nói rồi, nữ sinh kìm lòng không đậu bắt đầu nức nở.
“Tiếu Tiếu! Tiếu Tiếu!”
Vừa nghe thấy giọng Ninh Tiếu, Thích Thịnh lập tức xông về phía cửa sắt nhưng bất kể cậu ta lôi kéo kiểu nào, cánh cửa trước mắt vẫn không hé mở.
“Chìa khóa đâu? Tao hỏi mày, chìa khóa đâu!”
Thích Thịnh lập tức xoay người lại, đè lốp dự phòng gầy còm xuống mặt đất rồi túm cổ áo cậu ta quát lên.
Thấy vẻ mặt sốt ruột và giận dữ của Thích Thịnh, lốp dự phòng biết rõ đã đến nước này rồi thì lừa gạt cũng vô ích, chỉ im lặng nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Thích Thịnh, khẽ hít sâu một hơi, đoạn bảo: “Chìa khóa… Bị tôi ném xuống hồ Tiểu Viên rồi!”
Vừa nghe thấy câu này, Thích Thịnh lập tức buông cổ áo của cậu ta ra, không quay đầu lại định chạy về phía hồ nước.
“Thích Thịnh, đứng lại! Cậu có não không hả? Hồ Tiểu Viên rộng biết bao, cậu biết cậu ta vứt chìa khóa chỗ nào không? Cậu có dám bảo đảm những gì cậu ta nói là thật không?”
Văn Nhu thật sự không chịu nổi. Tình yêu khiến trí thông minh của con người ta bị thui chột đến mức này luôn hả?
Thích Thịnh xoay người lại, không chờ cậu ta lên tiếng, Văn Nhu đã ghét bỏ nói luôn: “Không cần phiền phức như vậy đâu!”
Vừa dứt lời, Văn Nhu bước đến trước cửa sắt màu xanh lam đã gỉ sét, biểu diễn “tay không bẻ cửa sắt” ngay trước mắt mọi người, thậm chí còn bẻ thủng một cái lỗ lớn: “Xong.”
Văn Nhu phủi tay.
Cố Tinh Nhượng: “…”
Thích Thịnh: “…”
Lốp dự phòng gầy yếu: “…”
Đám anh em vây xem: “…”
“Mấy cậu chưa vào à? Thế thì để tôi vào trước…” Thấy cả đám chỉ trân trối nhìn mình chứ không nhúc nhích, Văn Nhu bèn bật đèn pin trên điện thoại lên rồi chui vào trước.
“Văn Nhu, là cậu hả? Văn Nhu hu hu hu…”
Tiếng khóc mong manh của Ninh Tiếu bỗng chốc vang lên.
“Cậu đang ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy cậu?”
“Tớ đang ở đây, chỗ này tối quá, lúc nãy tớ bị ngã, bị cái kệ đập trúng chân…” Tiếng kêu giãy dụa của Ninh Tiếu truyền đến từ bên phải đằng trước.
Lúc này, đám Cố Tinh Nhượng cũng chui vào trong, đi theo đằng sau Văn Nhu.
“À, tôi thấy cậu rồi. Chân bị thương thì đừng nhúc nhích, tránh bị tổn thương lần thứ hai, chúng tôi sẽ đến đó tìm cậu.” Văn Nhu trả lời.
“Ừ!” Ninh Tiếu rơi nước mắt lã chã, gật đầu thật mạnh.
Người đầu tiên đi đến bên cạnh Ninh Tiếu tất nhiên là Văn Nhu.
Vừa soi đèn pin, thấy Ninh Tiếu vô cùng chật vật, một cái kệ đè lên chân cô ấy, Văn Nhu lập tức cúi xuống, giúp Ninh Tiếu di chuyển kệ sắt đè trên đùi. Nhưng cô không thấy trên đỉnh đầu của mình, một cái kệ sắt gỉ sét loang lổ khác đã bắt đầu lung lay sắp rơi xuống.
“Cẩn thận!”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh chóng, trong lúc nhất thời, bản năng làm quân nhân suốt mấy chục năm ở Đế Quốc đã ăn sâu vào xương tủy khiến Văn Nhu lập tức che chở Ninh Tiếu gầy yếu dưới thân mình.
Chỉ trong tích tắc, mùi hương quen thuộc lập tức nhào lên lưng cô, kế tiếp là tiếng vang ầm ầm. Văn Nhu cảm nhận được mu bàn tay phải như bị thứ gì đó cứa trúng, hơi tê rần một trận, ngay sau đó một tiếng kêu rên vang lên bên tai cô.
“Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, cậu có sao không?”
Thích Thịnh đã lập tức kéo Ninh Tiếu ra ngoài, vội vàng hỏi một câu.
Cùng lúc đó, Văn Nhu xoay người lại, vừa ngước mắt lên thì thấy Cố Tinh Nhượng che chở trên người mình.
Mùi máu tanh thoang thoảng truyền đến từ trên người anh.
“Tinh Tinh, Tinh Tinh, cậu sao vậy?”
Văn Nhu lớn đến chừng này tuổi, bị thương cũng đơn giản như ăn cơm uống nước, bất kể trong trận chiến nào cô cũng đứng trước mặt mọi người, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, cô cũng sẽ được một người bảo vệ che chở. Giờ khắc này, Văn Nhu hoàn toàn sững sờ, cả người như hóa đá.
Sau khi ngơ ngác, Văn Nhu mới chợt cảm thấy nỗi sợ hãi dần dần lan tràn khắp trái tim mình.
“Tinh Tinh, để tớ nhìn xem có phải vừa rồi cậu bị thương không? Cậu để tớ kiểm tra xem…”
Văn Nhu vừa vươn tay về phía Cố Tinh Nhượng thì đã bị anh đẩy ra một cách kiên quyết. Dưới ánh đèn mong manh, vẻ mặt của anh vừa nghiêm khắc vừa lạnh lùng: “Cậu là con gái đúng không? Tôi chỉ hỏi cậu có phải là con gái không? Cả đống đồ rơi xuống như thế chẳng lẽ cậu không biết đường chạy trốn hả? Vì sao phải che chở người khác? Ai bảo cậu che chở người khác! Những kẻ không quan trọng kia dù bị thương thì đã sao? Cậu ta có liên quan gì đến cậu không? Những kẻ không liên quan gì đến cậu cho dù chết thì có ảnh hưởng gì đến cậu đâu!”
“Tinh Tinh…”
“Cậu đừng gọi tôi nữa, bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cậu!” Cố Tinh Nhượng mạnh mẽ bỏ lại một câu như vậy, sau đó đứng dậy, không chút lưu luyến rời đi.
“Tinh Tinh!” Văn Nhu vội vã đuổi theo.
Trên con đường rợp bóng cây trong sân trường, Cố Tinh Nhượng sải bước đi đằng trước, Văn Nhu chạy bước nhỏ đuổi theo đằng sau.
Cô vừa đuổi theo Cố Tinh Nhượng vừa dùng tinh thần lực kiểm tra thân thể của anh. May mắn may mắn, ngoại trừ bờ vai bị thâm đen, mu bàn tay bị cứa rách một vết thương, những bộ phận khác trên thân thể anh đều không bị thương nặng.
Văn Nhu tạm thời yên lòng, lúc này mới có tâm trạng nói xin lỗi dỗ dành anh.
“Tinh Tinh, cậu chờ tớ với được không? Tớ xin lỗi cậu, cậu đừng giận tớ được không? Lúc nãy tớ chỉ cảm thấy cái kệ kia đập trúng người cũng không đau… À không! Ý tớ là, sau này tớ sẽ không làm như vậy nữa! Lần sau thấy có đồ rơi xuống chỗ mình, tớ sẽ lập tức né tránh ngay, được không? Tinh Tinh, cậu mà không vui thì tớ cũng không vui nổi đâu…”
Vừa nói đến đây, Văn Nhu lập tức chú ý thấy thiếu niên đang bước đi thật nhanh đằng trước bỗng dừng bước, xoay người lại, ôm chầm lấy Văn Nhu đang vắt óc nghĩ cách nói lời xin lỗi ngay dưới gốc cây bạch quả.
“Tôi… Không giận…”
Thiếu niên vùi mặt vào hõm vai của Văn Nhu, giọng nói nghe hơi rầu rĩ.
Sau khi nói xong câu này, bởi vì nỗi sợ hãi trong lòng, anh tiếp tục ôm Văn Nhu chặt hơn: “Tôi chỉ… Sợ hãi… Sợ nếu lúc nãy cái kệ kia đập trúng chỗ nào trên người cậu khiến cậu bị thương, thì tôi phải làm sao đây?”
Giọng Cố Tinh Nhượng hơi run rẩy. Không ai biết khoảnh khắc vừa rồi, anh chỉ cảm thấy dường như trái tim của mình ngừng đập. Chờ đến khi anh hoàn hồn thì đã ôm chầm Văn Nhu đè dưới người mình.
Sau đó, trong lòng anh dâng lên lửa giận không thể nào dập tắt được, lửa giận ấy khiến anh chỉ hận không thể giết chết Ninh Tiếu và Thích Thịnh – kẻ đã rước lấy phiền phức này.
Văn Nhu của anh nên khỏe mạnh vui vẻ hạnh phúc, không nên bị những mưu kế dơ bẩn ấy liên lụy, bị thương bất cứ chỗ nào.
“Đừng làm tôi lo lắng, được không?” Giọng nói của Cố Tinh Nhượng nghe vừa dịu dàng vừa yếu đuối.
Văn Nhu bất ngờ bị ôm chầm vào lòng, lập tức túm lấy vạt áo của Cố Tinh Nhượng theo phản xạ, vẻ luống cuống chưa từng có xuất hiện trên gương mặt của cô.
Nghe tiếng quan tâm khe khẽ của Cố Tinh Nhượng vang lên bên tai, Văn Nhu vốn tưởng rằng mình đã thích Tinh Tinh đủ nhiều rồi nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy tim mình hóa mềm mại.
Sau rung động này, cô mới như vừa mở ra một cánh cửa mới, phát hiện thì ra mình có thể thích Tinh Tinh nhiều hơn trước kia, thích đến nỗi thậm chí hối hận vì sự lỗ mãng vừa rồi của mình khiến Tinh Tinh buồn, thích đến nỗi không biết nên làm gì cho phải…
Cô thử vươn tay ôm vòng eo gầy gò của Cố Tinh Nhượng, sau đó thuận theo tâm ý của mình, siết cánh tay càng ngày càng chặt, cảm giác thỏa mãn mà cô chưa bao giờ cảm nhận được lặng lẽ tràn ngập trong lòng.
“Ừm.” Văn Nhu ngoan ngoãn gật đầu, cười thật tươi.
“Ừ, lần sau tớ nhất định sẽ không làm vậy nữa, nhất định sẽ không khiến cậu lo lắng nữa, Tinh Tinh…”
Văn Nhu hứa hẹn với anh bằng biểu cảm nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
Lúc này, hệ thống 666 ẩn nấp trong đầu Văn Nhu đã nhiều chương nhưng lúc nào cũng như đang tàng hình vô cùng tuyệt vọng che kín mặt mình. Nó cứ tưởng rằng chỉ cần mình không lên tiếng, không nhúng tay lung tung thì một người thẳng đuồn đuột như Văn Nhu, cả đời cũng chỉ dừng lại ở mức thích Cố Tinh Nhượng, chỉ thích vì thưởng thức mà thôi, đến cuối đời sẽ không biến thành tình yêu trọn vẹn nhưng không ai nói với nó rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy!
Tiêu rồi, thế giới này nó lại hỏng bét nữa rồi.
Gần như cùng một lúc, trên chín tầng trời, quả nhân duyên của Văn Nhu và Cố Tinh Nhượng cũng bắt đầu hiện lên màu vàng nhàn nhạt.
Ánh chiều tà tối dần, không biết hai người ôm nhau bao lâu, Văn Nhu bỗng cảm thấy cảm giác khác thường truyền đến từ bộ phận bí ẩn nào đó trên thân thể mình. Văn Nhu lập tức nhíu mày, rầm rì hai tiếng rồi buông Cố Tinh Nhượng ra.
Thiếu niên nhân tiện buông Văn Nhu ra, sau đó thấy Văn Nhu kéo quần của mình ra một cách khiếm nhã, còn nhìn thoáng qua mông của mình. Kế tiếp, tiếng kêu sợ hãi của cô vang lên: “Tinh Tinh, không xong! Tớ không chú ý, hình như cái kệ lúc nãy đâm thủng mông tớ mất rồi, chảy cả máu! Nhưng sao tớ không cảm thấy đau gì hết nhỉ?”
Vẻ mặt Văn Nhu tràn đầy kinh hoàng.
Nghe vậy, Cố Tinh Nhượng vội vàng đi đến sau lưng Văn Nhu, thấy vết máu nhỏ dưới đũng quần của cô, anh không khỏi im lặng.
“Sao vậy? Tinh Tinh, chẳng lẽ tớ sắp chết rồi? Không thì sao chảy máu mà tớ lại không có cảm giác gì?”
Cố Tinh Nhượng: “…”
“Cậu nói chuyện đi chứ Tinh Tinh! Không được, tớ phải đến bệnh viện khám vết thương cái đã!”
Cố Tinh Nhượng: “… Không được đi.” Mặt đỏ tới mang tai
“Vì sao? Tinh Tinh, những lời lúc nãy của cậu là nói dối phải không? Cậu không thích tớ chút nào!” Văn Nhu căm phẫn.
Cố Tinh Nhượng: “…” Đủ rồi.
#Vợ mình ngốc quá, mình muốn trả hàng nhưng không đánh thắng được cô ấy, phải làm sao bây giờ #