Chương 2:
Thanh mai của tôi bị bệnh, đã mấy năm rồi.
Không sao cả, không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của tôi.
Mặc dù vậy.
Tần suất phát bệnh của cô ấy hình như ngày càng cao.
Tôi rất lo lắng.
Thế nên tôi đã để sẵn một phòng bệnh trong viện điều dưỡng của gia đình, đề phòng lúc cần.
Tôi mở cửa ra thì thấy thanh mai đang đứng trước cửa, thở dài không ngừng, còn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sự thương xót.
Tôi biết ngay, cô ấy lại phát bệnh rồi.
Lần phát bệnh gần đây nhất là hôm qua, cô ấy nói muốn ra chợ đêm bán thạch thủ công, như vậy sẽ gặp được nam chính chăm chỉ đi làm thêm của đời mình.
Tôi bị ép nếm thử thứ chất lỏng trong suốt do cô ấy nhào nặn ra, sau đó đã rất sáng suốt ngăn cản cô ấy.
Chỉ vì tôi không muốn trên đời này có thêm một người đáng thương như tôi.
Lần này cô ấy xách một túi gạo và hai quả trứng vịt bắc thảo đến nhà tôi, miệng không ngừng nói sẽ nấu cháo cho tôi.
Hợp lí thật đấy, có phải là cô không gây ngộ độc thực phẩm cho tôi thì sẽ không cam lòng đúng không!
Xong xuôi còn ấn tôi xuống giường, đút tôi uống cháo, vẻ mặt nhân từ nói sẽ đối tốt với tôi.
Tôi cảm ơn cậu đấy!
Việc cô ấy phát bệnh sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của tôi ư?
Tôi hơi nghi ngờ rồi đấy.
Tôi định nhắn tin cho bố yêu cầu điều một chiếc xe đến chở cô ấy đi thì thanh mai đột nhiên nói: “Hay là chúng ta giữ khoảng cách đi.”
Cậu đang đùa tôi đấy à?