Chương 3:
Sau khi đút cháo cho trúc mã xong, tôi chuẩn bị vào bếp dọn dẹp tàn cuộc thì bị cậu ấy gọi lại: “Chờ đã, tôi đưa cậu đến bệnh viện khám nhé?”
Khám ai?
Bố cậu à?
Nhanh quá vậy!
Không ngờ trúc mã đã si tình với tôi đến mức này. Nhưng chúng ta không thể bên nhau được!
Vì tốt cho cậu ấy, tôi quyết định giữ khoảng cách.
Cậu ấy tỏ vẻ bình thường, dường như không để tâm đến lời nói của tôi, nhưng tôi biết, nội tâm cậu ấy đã dậy sóng.
Không quay đầu lại, tôi trốn khỏi nhà cậu ấy và bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bỏ nhà đi à?
Không có chuyện đó.
Ngày mai khai giảng rồi, theo quy luật của tiểu thuyết, học sinh chuyển trường ngày mai chính là nam chủ của tôi.
Nếu không có học sinh chuyển trường thì sao?
Trường tư thục, tiểu khả ái nhà giàu, trúc mã thanh mai, đối diện nhau trên phố.
Chắc chắn là một câu chuyện thanh xuân vườn trường rồi.
Cấp ba, nơi dễ nảy sinh hiểu lầm nhất, đặt nền tảng vững chắc cho việc du học và gương vỡ lại lành sau này.
Và học kỳ hai lớp 12, chính là cơ hội chuyển trường cuối cùng.
Cậu có biết không? Tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Gửi đến cậu, người đã đến muộn.
Nhìn cô gái trên bục giảng, tôi ngây ra.
“Chào mọi người, tôi là học sinh mới chuyển đến, tên là…”
Tôi không nghe rõ lời tự giới thiệu của học sinh chuyển trường, trong lòng đã bị một câu nói chiếm hết:
“Đây là nữ chủ tôi là nữ phụ độc ác tôi sẽ yêu nam chủ tức là trúc mã trong vô vọng cuối cùng thân bại danh liệt đây là nữ chủ tôi là nữ phụ độc ác tôi sẽ yêu nam chủ tức là trúc mã trong vô vọng cuối cùng thân bại danh liệt đây là nữ chủ tôi là nữ phụ độc ác tôi sẽ yêu nam chủ tức là trúc mã trong vô vọng cuối cùng thân bại danh liệt…”
Tôi quay lại nhìn trúc mã đang ngồi ở bàn sau, nước mắt lưng tròng: “Sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy!”
Trúc mã ngơ ngác.