Nước Lửa Khó Dung

Chương 1

Chương 1
Tôi không ngờ mình lại bình tĩnh đến vậy.
Dưới ánh đèn lờ mờ, hai bóng người quấn quýt nhau phản chiếu lên chiếc gương trang điểm.
Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường, rồi gõ cửa: "Hôn nhau đủ chưa?"
"Còn năm phút nữa là lên sân khấu rồi."
Châu Diễm lập tức cứng đờ, vội vã ngẩng đầu thoát khỏi cơn say tình, nhìn về phía tôi. Cô gái trẻ hét lên một tiếng rồi chui rúc vào lòng cậu ta, để lộ nửa khuôn mặt ửng đỏ.
Tôi nheo mắt định nhìn kỹ hơn thì Châu Diễm đã che cô ta lại, thấp giọng hỏi: "Chị đến từ lúc nào?"
Tôi nhìn cậu ta: "Khoảng mười phút rồi. Thấy hai người sắp cởi quần áo, tôi đành phải nhắc nhở, cậu sắp lên sân khấu rồi."
Châu Diễm ngây người, rồi bật cười, cố nén cảm xúc đang cuộn trào trong mắt: "Cố Khê, chị cứ đứng nhìn chồng mình hôn người khác suốt mười phút sao?"
Cô gái trong lòng cẩn thận kéo chặt vạt áo cậu ta: "Anh Diễm."
Không khí quá ngột ngạt, tôi đang định nói gì đó thì Châu Diễm đã mở lời trước, giọng hờ hững: "Ai mà chẳng ham sự trẻ trung và mới mẻ. Em đã nhẫn nhịn đủ lâu rồi."
"Cố Khê, chị đã hơn ba mươi tuổi rồi, còn em mới chỉ hai mươi lăm. Em còn trẻ, giờ đã công thành danh toại, chị không thể cản em tận hưởng cuộc sống chứ."
Trẻ trung, mới mẻ. Hai từ đó khiến tim tôi đột nhiên thắt lại.
Cậu ta đã dùng ba năm để từ một cậu sinh viên non nớt trở thành ca sĩ ngôi sao.
Cậu ta hát những ca khúc tôi viết cho, tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu thế giới.
Bây giờ, cậu ta lại nói với tôi: "Chị đã hơn ba mươi tuổi rồi."
Tôi chợt nhớ lại, có lần vì tìm cảm hứng, tôi kéo Châu Diễm đến một tiệm bánh ngọt.
Khi chiếc bánh dâu tây được mang ra, cậu ta liếc nhìn, rồi vô tình nói: "Đường ngọt dễ già lắm, chị ơi, chị không còn chú trọng giữ gìn nhan sắc nữa sao?"
Có lẽ nhận ra cảm xúc của tôi không ổn, cậu ta vội vàng giải thích: "À, em không có ý đó, em chỉ nghĩ... bánh ngọt là mấy cô gái nhỏ thích ăn thôi, chị sẽ không..."
Cậu ta càng nói càng lúng túng, cuối cùng chỉ có thể xin lỗi: "Xin lỗi chị, là em không biết ăn nói."
Mọi thứ trở nên vô vị. Sau đó, tôi không bao giờ đụng đến chiếc bánh đó nữa.
Và bây giờ, tôi chỉ im lặng nhìn gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của cậu ta, gật đầu: "Lên sân khấu trước đi, có gì nói sau."
Châu Diễm vẫy tay, cô gái kia liền giơ tay, cẩn thận chỉnh lại trang phục cho cậu ta.
Suốt quá trình đó tôi đứng bên cạnh theo dõi, đầu óc trống rỗng.
Chiếc nhẫn ở ngón áp út hình như không còn vừa nữa, chật đến mức tôi cảm thấy hơi đau.
Trước khi đi, Châu Diễm không quên quay lại, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo tôi: "Không liên quan đến Lê Nguyệt, chị đừng làm khó cô ấy."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất