Nước Lửa Khó Dung

Chương 2

Chương 2
Thật ra, cô gái tên Lê Nguyệt này, tôi đã từng gặp.
Lần đầu, là một cuộc gọi nhầm. Giọng cô gái đầu dây bên kia ngọt ngào, vừa kết nối đã nũng nịu gọi "Anh yêu ơi".
Tôi không kịp phản ứng. Khoảnh khắc đó, tĩnh lặng đến mức nghe thấy tiếng kim rơi.
Rồi cuộc gọi bị ngắt. Ngay sau đó, trên mạng xã hội của tôi xuất hiện một lời mời kết bạn từ người lạ.
Cô ta nói rất xin lỗi, đã gọi nhầm số, làm phiền tôi.
Ảnh đại diện rất dễ thương, là một mặt trăng hoạt hình.
Lần thứ hai, là nửa năm trước, trong một bữa tiệc mừng thành công sau buổi biểu diễn. Cô ta đi theo sau Châu Diễm vừa ra khỏi nhà vệ sinh, thò đầu ra, tràn đầy hơi thở tuổi trẻ: "Chào các thầy cô, em là Lê Nguyệt, fan của anh Châu Diễm ạ!"
"Em đi vệ sinh bị lạc đường, vừa hay gặp thần tượng, nên nhờ anh ấy dẫn em đến đây ạ."
Vậy ra, từ lúc đó Châu Diễm đã cùng tôi đồng sàng dị mộng rồi sao?
Và bây giờ, Lê Nguyệt mắt đỏ hoe, ngồi đối diện, ngập ngừng nhìn tôi. Cứ như thể tôi là con hổ cái sắp ăn thịt cô ta vậy.
Tôi thở dài, bất lực hỏi: "Cô có biết cậu ấy đã kết hôn rồi không?"
Lê Nguyệt khóc dữ dội hơn: "Biết ạ, nhưng em thích anh ấy, chỉ là em quen anh ấy muộn hơn chị thôi, đó là lỗi của em sao? Hơn nữa, chúng em thích nhau mà, trong tình yêu, người không được yêu mới là kẻ thứ ba."
Cái logic vô liêm sỉ này khiến tôi cạn lời. Tôi đang định mở miệng khuyên cô ta thì cửa phòng chờ bị đẩy mạnh ra.
Châu Diễm thở hồng hộc xuất hiện ở cửa.
Vừa nhìn thấy Lê Nguyệt đang khóc, cậu ta lập tức căng thẳng: "Cố Khê! Em đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến Lê Nguyệt! Chị đừng bắt nạt cô ấy!"
"Có chuyện gì thì cứ nhắm vào em đây này!"
Tôi nhìn đồng hồ. Buổi biểu diễn này cậu ta phải hát hai bài, khoảng tám phút.
Bây giờ mới tổng cộng mười ba phút trôi qua.
Một người vốn ghét vận động, vậy mà lại có thể chạy nhanh đến thế. Chắc là vừa xuống sân khấu đã vội vàng chạy về.
Cậu ta rốt cuộc lo lắng đến mức nào chứ?
Vừa về đến nơi, còn chưa hỏi đầu đuôi, đã khẳng định là tôi làm khó cô ta.
Châu Diễm sải bước dài, ôm Lê Nguyệt vào lòng, ánh mắt dữ tợn, như thể tôi là con quái vật ăn thịt người nào đó. Đã lâu lắm rồi tôi không thấy Châu Diễm bảo vệ ai như vậy.
Lần gần nhất là trước khi kết hôn, tôi bị bạn trai cũ quấy rối, Châu Diễm không nói hai lời đã xông tới đánh người đó bầm tím mặt mày. Còn lúc nãy, khi ánh mắt hung tợn đó đối diện với tôi, tôi đột nhiên cảm thấy nếu tôi không phải phụ nữ, có lẽ cậu ta cũng đã xông vào đánh rồi.
Thật tổn thương. Và cũng thật vô vị.
Yêu nhau hai năm, kết hôn ba năm. Tình cảm suốt năm năm, bỗng chốc như đổ xuống sông xuống biển.
Tôi chán nản, tháo chiếc nhẫn đang chật ra, đặt lên bàn: "Nếu cậu đã có người mới, vậy chúng ta cũng nên kết thúc thôi."
Châu Diễm ngây người chừng ba giây, rồi tức giận sa sầm mặt lại. Có vẻ cậu ta không ngờ tôi lại có thể thản nhiên nói ra hai chữ "kết thúc".
Vì từ khi hẹn hò đến khi kết hôn, tôi luôn đóng vai người chị cả, gần như cưng chiều cậu ta vô điều kiện.
Cuối cùng, cậu ta chế giễu một tiếng: "Cố Khê, chị đã nghĩ kỹ chưa?"
"Chị đã ăn không ngồi rồi ba năm, chẳng có lấy một tác phẩm nào. Rời khỏi em, chị định làm sao sống được?"
"Với lại, chị đã hơn ba mươi tuổi rồi. Ngoài em ra, còn ai thèm chị nữa?"
Tôi sững lại. Còn cô gái nhỏ trong lòng Châu Diễm, lúc này khóe miệng đã đắc ý nở một nụ cười.
Thật khó coi.
Một nỗi đau nhói sắc bén lan tỏa trong tim. Niềm vui khi lấy được cậu ta ngày xưa, bây giờ lại trở thành lưỡi dao sắc bén đâm vào tôi.
Tôi bấm chặt vào lòng bàn tay, từ từ nặn ra một nụ cười: "Châu Diễm, cậu quên rồi sao, năm xưa tôi đồng ý lùi về hậu trường, làm bà nội trợ, là do cậu quỳ xuống cầu xin tôi đấy."
"Bức ảnh cậu khóc không ngừng ngày đó, còn được chúng ta treo trên tường kỷ niệm."
"Ngay cả những ca khúc nổi tiếng nhất của cậu, cũng đều là những bài tôi đã viết cho cậu ngày trước."
Gương mặt Châu Diễm trong thoáng chốc tái nhợt, ngây người.
Nhưng rất nhanh, đã biến thành sự khó chịu tột cùng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất