Chương 5
Châu Diễm hoàn toàn không coi Trần Tầm ra gì.
Có lẽ, cậu ta nghĩ Trần Tầm còn non nớt, chẳng làm nên trò trống gì.
Hoặc có lẽ cậu ta tin chắc rằng, tôi đã làm bà nội trợ ba năm, sớm đã không thể viết nhạc được nữa rồi.
Điều cậu ta không biết là, sau này tôi đã viết rất nhiều bài hát, chỉ là viết xong thì tiện tay vứt vào mục lưu trữ, không đưa cho cậu ta mà thôi.
Bởi vì Châu Diễm của sau này, đã không còn xứng với tác phẩm của tôi nữa.
Nhiệm vụ đầu tiên của chương trình là phối lại một ca khúc kinh điển. Phía Lê Nguyệt dường như rất tự tin, thậm chí còn giả vờ hỏi tôi có cần cô ta giúp đỡ không.
Vẻ mặt ngọt ngào, kiều diễm khác hẳn với dáng vẻ khóc lóc đau khổ hôm trước.
Tôi không thèm để ý đến họ. Sau khi nghe Trần Tầm hát, tôi mới hiểu vì sao anh tôi lại nhất định muốn tôi giúp cậu ấy.
Giọng hát của cậu ấy thật sự rất hay, có thể nói là ông trời ban cho.
Nhưng kết quả cuộc thi thì thật khó nói.
Nhóm của Châu Diễm và Lê Nguyệt nhận được sự khen ngợi đồng tình. Còn tôi đã ba năm không có tác phẩm mới, Trần Tầm lại là gương mặt lạ, các giám khảo không quen biết chúng tôi, đương nhiên nói những lời khó nghe.
Thậm chí cả những cử chỉ khi Trần Tầm say sưa hát trên sân khấu, cậu ấy cũng bị chê là khó hiểu. Người đó cho rằng ca sĩ trữ tình nên đứng yên một chỗ, những hành động thừa thãi sẽ khiến người khác cảm thấy không nhập tâm.
Nghe này. Đây là lời một nhà phê bình âm nhạc chuyên nghiệp có thể nói ra sao?
Sự nhắm vào quá rõ ràng. Châu Diễm đứng ngoài sân khấu còn nở một nụ cười mỉa mai.
Ngay lúc sự tức giận của tôi sắp đạt đến đỉnh điểm, Trần Tầm lại cười một cách bất cần: "Đối với ca sĩ, hành động cơ thể là một cách để giải phóng cảm xúc. Mỗi người có một cách riêng, nếu anh không cảm nhận được thì cũng là chuyện bình thường."
Các giám khảo khác đều bất ngờ nhướng mày. Không ai tiếp lời vị giám khảo kia nữa.
Sau khi buổi ghi hình đầu tiên kết thúc, vừa xuống sân khấu, Châu Diễm đã chặn đường tôi, hỏi: "Cố Khê, chị vẫn chưa nhận ra sự thật sao?"
Tôi nhìn gương mặt đắc ý của cậu ta, cười: "Châu Diễm, cậu nghĩ tôi không biết, vị giám khảo cố ý làm khó Trần Tầm kia thật ra là do cậu nhờ đến sao?"
Châu Diễm bị vạch trần, nhưng nụ cười vẫn không giảm. Cậu ta từ từ tiến lại gần: "Biết thì có ích gì?"
"Cố Khê, em không có nhiều thời gian để đợi chị hối hận. Rời khỏi chương trình, ngoan ngoãn về nhà đợi em, chị sẽ không phải đối mặt với những nhục nhã này nữa."
Tôi bình tĩnh nhìn lại cậu ta. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tôi chỉ cảm thấy nói chuyện thêm một giây với cậu ta nữa cũng là sự không tôn trọng đối với chính bản thân mình.
"Không cần, cậu sớm ký vào bản thỏa thuận ly hôn, mới là cách tốt nhất để tôi thoát khỏi nhục nhã. Dù sao thì ngày xưa tôi đã bị mù, trong một đống đồ tốt lại chọn trúng cậu, cái thứ rác rưởi tệ hại nhất."
Gương mặt Châu Diễm đột nhiên sầm lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Chị không sợ em ký rồi, chị sẽ không còn đường quay lại sao?"
Tôi mỉm cười nói với cậu ta: "Châu Diễm, cậu cứ thử xem."