Chương 4
Ngày ghi hình chương trình, tôi hẹn người mới của công ty sẽ gặp thẳng ở hậu trường.
Trước khi ghi hình, anh trai tôi lại gọi điện dặn dò: "Giúp anh chăm sóc tốt cho Trần Tầm."
Nghĩ đến xu hướng tính dục khó nói của anh trai, tôi nhẹ nhàng dò hỏi: "Thật ra để cậu ấy nổi tiếng hơn, còn có cách tốt hơn đó – tạo couple với một nữ minh tinh."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi giọng anh tôi đột nhiên trầm xuống: "Đừng để cậu ấy dính vào những chuyện bẩn thỉu đó."
Được rồi, tôi hiểu.
Có lẽ nghe ra tiếng cười châm chọc của tôi, giọng anh trai tôi dịu lại, nói thêm: "Mang cậu ấy đi chơi vui vẻ một chút trong chương trình nhé."
Tôi điềm tĩnh ra giá: "Giúp cậu ấy nổi tiếng không thành vấn đề, nhưng anh phải thêm cho em 5% cổ phần nữa, coi như là tiền 'bịt miệng' của bố mẹ."
Hai ông bà già ở nhà tôi lo nhất là anh trai không thích phụ nữ, mãi không chịu kết hôn.
Để không kích động họ, anh trai tôi yêu đương cũng lén lút.
Trần Tầm này chẳng phải người mới gì cả, mà chắc chắn là người thương của anh tôi rồi.
Anh tôi im lặng một lúc, cuối cùng bất lực: "Được rồi, đừng nhắc đến cổ phần nữa, công ty em cứ lấy luôn đi."
"Vốn dĩ công ty này là em ném cho anh trước khi kết hôn, anh đã quản lý giúp em mấy năm rồi, không thể phân chia quá nhiều sức lực được, em cầm về mà tự quản lý cho tốt."
"Cũng được."
Anh tôi làm ăn lớn, nên chuyện không coi trọng những trò nhỏ trong giới giải trí của tôi cũng là bình thường. Có điều, có thể khiến anh tôi mê mẩn đến mức này, tôi cũng hơi tò mò về Trần Tầm rồi.
Nhưng khi đến hậu trường, tôi chưa tìm thấy Trần Tầm mà lại thấy Châu Diễm trước.
Phía sau cậu ta còn có cả Lê Nguyệt. Cậu ta đang giới thiệu Lê Nguyệt với mọi người xung quanh.
Và thân phận của cô ta, giống hệt tôi.
Đều là nhà sản xuất âm nhạc.
Không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.
Vừa nhìn thấy tôi, Châu Diễm đã nhíu mày, khó chịu hỏi: "Sao chị lại ở đây? Lại lén tra lịch trình của em à?"
Trong khoảnh khắc đó, tôi không biết nên cười vì cậu ta quá tự tin hay quá ngu ngốc nữa. Sự im lặng của tôi càng khiến cậu ta tin vào suy nghĩ của mình.
Vẻ mặt cậu ta càng lúc càng thiếu kiên nhẫn: "Cố Khê, em biết, ly hôn chỉ là lời nói lúc chị giận thôi, nên em vẫn chưa ký vào bản thỏa thuận đó."
"Chị cũng không cần phải đuổi theo đến chương trình này, cố chấp tranh hơn thua với Lê Nguyệt. Mọi người đều biết chị là vợ của em mà."
"Nhưng bạn diễn của em bây giờ là Lê Nguyệt. Nếu lúc ghi hình chương trình, không ai chọn chị làm bạn diễn, chị không thấy xấu hổ sao?"
Tôi đang định cười sự tự luyến của cậu ta thì một bóng dáng cao gầy từ phía sau bước tới, mở lời thay tôi: "Tiền bối tốt nhất nên nhanh chóng ký vào bản thỏa thuận ly hôn đi, nếu không, cứ 'đứng núi này trông núi nọ', danh tiếng mà truyền ra ngoài thì không hay đâu."
Tôi liếc nhìn tấm bảng tên trên ngực trái của cậu ấy — Trần Tầm.
Tóc được nhuộm màu xanh sương mù rất đẹp, trên vành tai có đeo khuyên lấp lánh, làn da trắng lạnh, khí chất trong trẻo thuần khiết.
Đúng là mẫu người anh tôi sẽ thích.
Chắc Châu Diễm chưa từng thấy có người mới nào dám nói chuyện với cậu ta một cách thiếu tôn trọng như vậy. Trong khoảnh khắc đó, cậu ta sững sờ.
Nhưng Trần Tầm lại lười biếng nhếch khóe mắt lên, cười nói: "Với lại, chị Khê đến đây không phải vì anh đâu."
Vừa nói, cậu ấy vừa dùng đầu ngón tay thon dài chỉ vào bảng tên của mình: "Thấy không? Lần này chị Khê đến đây là để sáng tác nhạc giúp em."
Châu Diễm lập tức kinh ngạc.
Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt khó tin, sa sầm mặt lại: "Vậy ra, Cố Khê, đây chính là lý do chị muốn ly hôn với em?"
Có vẻ Châu Diễm đã quên mất chuyện tôi bắt quả tang cậu ta ngoại tình.
Chưa kể, Trần Tầm thật ra là người của anh trai tôi. Mà kể cả khi tôi thực sự có người mới, cậu ta lấy tư cách gì để nói tôi chứ?
Cậu ta lướt mắt đánh giá Trần Tầm một lượt, khinh thường chế giễu: "Đúng là rất hợp khẩu vị của chị, nhưng Cố Khê, một thằng nhóc mới vào nghề thì có thể cho chị được gì?"
"Cũng được, đã đến rồi thì để em dạy cho chị về sự tàn khốc của xã hội, để chị hiểu được lợi ích của việc làm vợ em."