Chương 29: Ngư Lan quản sự Ngô Trung
Thời gian chung quy đang bận rộn lúc biến đến ngắn ngủi.
Làm Trần Giải đem mấy vị dược thảo giới thiệu sao chép hai mươi lượt sau khi hoàn thành, đã nhanh đến chạng vạng tối, ngày đã ngả về tây.
Bạch gia ống khói bốc lên khói bếp nghi ngút, Ngô Trung cũng theo Ngư Lan trở về, trong tay còn xách không ít đồ vật.
Có rượu trắng cây cải bắp nổi danh nhất trong trấn, còn có một con gà quay, một bao giò thịt, hai bao dầu chiên đậu phộng.
Những vật này, ở niên đại này, đều thuộc về đồ nhắm hạng nhất, người bình thường nhà, khả năng cả Tết cũng không ăn được những vật này.
Mà những vật này, đối với Ngô Trung, người nắm giữ quyền lợi Ngư Lan, chỉ là đồ nhắm bình thường.
"Cha."
Bạch lang trung đang kiểm tra bài thuốc Trần Giải giao nộp, kiểm tra rất cẩn thận, cũng rất hài lòng. Chữ viết Trần Giải tinh tế, mặc dù không phải rất dễ nhìn, nhưng nghiêm túc là có thể nhìn ra được, nhất bút nhất hoạ, không có lừa gạt người.
Ngô Trung tới cùng Bạch lang trung lên tiếng chào, Bạch lang trung ngẩng đầu nhìn Ngô Trung nói: "Trở về."
"Ừm."
Ngô Trung đối Bạch lang trung vẫn rất tôn kính. Năm đó hắn chỉ là học đồ dưới tay Bạch lang trung, nếu không được Bạch lang trung coi trọng, gả con gái, lại vận dụng mối quan hệ của lão nhân gia ông ta, thay mình tại Ngư bang đi lại, làm sao có thể có được phần thể diện này.
Có thể nói Ngô Trung có được ngày hôm nay, đều nhờ cha vợ dìu dắt.
Mà lại Bạch lang trung đối với hắn không chỉ tốt, còn rất tôn trọng, biểu hiện rõ nhất chính là Ngô Hoành.
Theo lý mà nói, Ngô Trung coi như là ở rể, sinh con cũng phải theo họ Bạch của Bạch lang trung, thế nhưng Bạch lang trung lại không nguyện ý, trực tiếp đặt tên cho con là Ngô Hoành.
Đây đối với Ngô Trung mà nói, là ân tình lớn lao, giúp hắn giữ thể diện, lại giúp mình được giàu sang phú quý, như thế hắn làm sao có thể không biết ơn?
Đang nhìn Trần Giải, Trần Giải cũng là con ở rể, kết quả ngoại công lại cứng rắn đổi họ cho hắn là Trần, thậm chí ghi hắn vào gia phả, đối đãi như người nhà họ Trần.
Bình thường, Trần Giải hẳn là cùng cha mình họ Tạ, gọi các trưởng bối họ Trần là cậu.
Bất quá ngoại công cường thế, làm cho tất cả thay đổi, chính mình thành người họ Trần, mà phụ thân chỉ là người phụ thuộc, cũng khó trách phụ thân sẽ cam chịu, ngoài việc phụ thân vốn đã không ra gì, khả năng cũng do tôn nghiêm bị chèn ép, bị vò nát, đành phải hành động như vậy.
So sánh cha Trần Giải và cha Ngô Hoành, đều là con ở rể, thế nhưng thành tựu lại hoàn toàn khác nhau, không khỏi cảm khái, đồng nhân không đồng mệnh a!
"Ừm, rất không tệ."
Bạch lang trung kiểm tra xong bài thuốc, sau đó ngẩng đầu, trả bài thuốc cho Trần Giải, rồi nói với Ngô Trung.
"Cửu Tứ a, ta giới thiệu một chút, vị này là Ngô Trung, cha Hoành nhi."
"Trung nhi, vị này là Trần Cửu Tứ, đồ đệ mới của ta."
Nghe vậy, Ngô Trung cười nói: "Ha ha ha. . . Cửu Tứ, ta biết ngươi, ngày hôm qua đa tạ ngươi đã cứu cha ta, bằng không nhà ta giờ này khó mà qua được. Nhiều lời không nói, giờ ta vừa mua một vò rượu cây cải bắp, chúng ta phải uống vài chén, ha ha. . ."
Ngô Trung là một hán tử thô kệch, cao khoảng 1m8, lưng hùm vai gấu, mặt da hơi đen, trông rất chất phác, tuổi cũng đã ngoài bốn mươi, bụng cũng phệ lên, nhưng trên người vẫn có vẻ bưu hãn của một võ giả.
Trần Giải nghe vậy lập tức nói: "Ngô thúc, ngài quá khách khí, ta vừa mới vào nhà, mọi người đã cám ơn ta một lần rồi. Việc này vốn là tiện tay mà thôi, đổi thành người khác cũng sẽ làm vậy, không tính là ân tình gì, ngài cứ nói như vậy, thật sự là làm ta ngại."
Ngô Trung nghe vậy, liếc nhìn Bạch lang trung, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, tuổi còn nhỏ, không khoe khoang, không dễ a.
Phải biết hiện nay nhiều người trẻ tuổi, hơi được khen ngợi một chút là đã lên mặt, mà Trần Cửu Tứ này lại có vẻ rất chín chắn.
Tiếp xúc xuống, làm cho người ta rất dễ chịu.
Ngô Trung đối với Trần Giải, ấn tượng đầu tiên cũng không tệ lắm. Hai người lại bắt chuyện vài câu, Trần Giải nói chuyện tiến thoái có độ, tự nhiên hào phóng, Ngô Trung không khỏi gật đầu, càng thêm hài lòng, quả không phải người lỗ mãng.
Nhà mình lão gia tử tuyển người, ánh mắt vẫn như cũ không tệ a.
“Ăn cơm đi!”
Mọi người đang bắt chuyện, Bạch thị hô một tiếng ăn cơm. Chỉ thấy cách đó không xa, Ngô Hoành trước tiên ném bút đi, xông vào phòng.
“Mẹ, con giúp mẹ dọn cơm a.”
“Ai... Ngô Hoành, ngươi chép xong kinh mạch đồ chưa?”
Bạch lang trung chau mày. Ngô Hoành thanh âm từ phòng bếp truyền tới: “Há, nhanh, ăn xong rồi lại chép chứ sao.”
Bạch lang trung nghe vậy, nghiêm mặt nói: “Trung nhi!”
Ngô Trung nghe vậy đáp: “Ai, biết cha!”
Nói rồi, Ngô Trung vào phòng, rất nhanh liền nắm Ngô Hoành đi ra.
“Tranh thủ thời gian chép, chép xong mới được ăn cơm, ông ngoại ngươi nói đấy.”
Ngô Trung đặt Ngô Hoành lên băng ghế. Ngô Hoành vẻ mặt đau khổ, nhìn về phía nhà bếp, thò đầu ra gọi Bạch thị. Bạch thị nói: “Ông ngoại ngươi đã nói rồi, ai cũng không cứu được ngươi, tranh thủ thời gian chép đi.”
Nói xong, Bạch thị nhìn Trần Giải nói: “Đến, Cửu Tứ, ăn cơm đi.”
Ngô Trung cũng đi tới nói: “Đến, Cửu Tứ, bồi ta uống một ly.”
“Ta, không được a.”
Trần Giải chối từ. Bạch lang trung lại nói: “Để ngươi ăn thì ăn đi, nào có học đồ nào mà không được nuôi cơm chứ?”
Thời đại này học đồ có quy củ, ý là ba năm học nghề, hai năm hiệu lực. Học đồ trong lúc đó bao ăn ở, nhưng không trả tiền công. Học thành rồi, nếu dùng nghề này kiếm tiền, phải hiếu kính sư phụ một khoản, coi như là trả công dạy dỗ.
Cái này vừa nói xong, Bạch lang trung lại nói: “Cửu Tứ, dìu ta một chút.”
Trần Giải lập tức dìu Bạch lang trung đến trước bàn. Bạch lang trung nhìn Bạch thị nói: “Một hồi cái này màn thầu, cho thêm vài cái, Cửu Tứ nhà còn hai người, người đàn ông ở đây học nghề, cũng chẳng kiếm được tiền, bà nương ở nhà làm sao đây!”
“Vâng, cha, con đã chuẩn bị rồi.”
Bạch thị gật đầu. Trần Giải lập tức nói: “Sư phụ, cái này...”
Bạch lang trung khoát tay: “Ngươi làm học đồ của ta, ta đương nhiên phải lo cho ngươi. Ngươi hỏi Ngô Trung xem, năm đó hắn ở đây học nghề có phải chỉ ăn bám không?”
Ngô Trung cười nói: “Ha ha... Lão gia tử nói đúng lắm, Cửu Tứ, thúc ngươi năm đó ta cũng không chỉ ăn bám, cả cô nương cũng lừa gạt được, cho nên ngươi cứ theo lão gia tử học đi, đừng hòng lừa được ông ấy.”
“Ai, ngươi sao cứ nói lung tung thế hả!”
Bạch thị đang bưng thức ăn, trừng mắt nhìn Ngô Trung. Ngô Trung cười nói: “Cũng không có người ngoài.”
Trần Giải nhìn cả nhà ầm ĩ, cảm thấy ấm áp, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Bạch lang trung.
Bạch lang trung nhìn ra Trần Giải đang ngập ngừng, liền cười nói: “Ngươi nhìn ta làm gì, ta cũng không có con gái hay cháu gái gả cho ngươi!”
Nghe lời này, mọi người đều bật cười.
“Được rồi, mau ngồi xuống, ăn cơm đi.”
Bạch thị bảo mọi người ăn cơm. Ngô Trung ngồi sát bên Bạch lang trung, bên cạnh Trần Giải, đối diện là Bạch thị, bên dưới là Ngô Hoành vừa chép xong kinh mạch đồ.
Ăn cơm...