Chương 6: Đáng chết, vậy mà cảm thấy hắn có chút đẹp trai
"Ừm, ngươi nói là nhà ta nương tử tại địa bàn của ngươi đào rau dại của ngươi rồi?"
"Không sai!"
Lỗ Tần Thị ngửa đầu nói.
"Ừm, nếu thật là đào rau dại của ngươi, đó là nên bồi."
Trần Giải nói, nghe lời này, người chung quanh đều nhìn nhau rồi thì thầm hắn là cái đồ nhu nhược.
Một bên Tô Vân Cẩm chết lặng ngẩng đầu nhìn Trần Giải, trong mắt toàn là tuyệt vọng. Nàng vốn tưởng Trần Giải đã thay đổi, nhưng bây giờ xem ra, vẫn như cũ. Nàng không còn hy vọng gì nữa.
Nàng vô lực cúi đầu, trong lòng tự giễu, sao mình lại ngu ngốc như vậy, lại tin tưởng Trần Cửu Tứ có thể thay đổi tốt?
Lỗ Tần Thị nghe Trần Giải trả lời, mừng rỡ nói: "Tốt, tốt, Cửu Tứ huynh đệ quả nhiên là rõ lí lẽ, mau đem con thỏ cho ta đi, con thỏ này mập thật a!"
Lỗ Tần Thị vui vẻ không ngậm miệng được. Cuối cùng cũng có thể ăn một con thỏ mập, nàng đã cả tháng không ăn đồ dầu mỡ rồi, hôm nay kiếm được lớn.
Nghĩ đến đó, Lỗ Tần Thị không nhịn được nuốt nước bọt.
Quả nhiên Trần Cửu Tứ là đồ nhu nhược, dễ bắt nạt a!
Nàng giơ tay định lấy con thỏ từ Trần Giải, không ngờ Trần Giải không đưa cho nàng, mà nói: "Chờ chút, ta chưa nói hết."
Lỗ Tần Thị nói: "Vậy ngươi mau nói."
Trần Giải nói: "Ta nói, nếu chúng ta đào rau dại của ngươi, thì nên bồi, nhưng ngươi chứng minh sao nhà ta nương tử đào chính là rau dại của ngươi?"
Hả?
Nghe vậy, người chung quanh đều kinh ngạc nhìn Trần Giải.
Kể cả Tô Vân Cẩm cũng ngẩng đầu nhìn Trần Giải.
Lỗ Tần Thị mặt lạnh nói: "Ngươi có ý gì?"
Trần Giải nói: "Ý nghĩa đen."
"Ngươi muốn chối cãi?"
Lỗ Tần Thị mặt càng khó coi, chỉ vào Tô Vân Cẩm nói: "Con tiện nhân này tự thừa nhận là đào ở ven sông Đông Hà, ngươi còn muốn chối?"
"Ven sông Đông Hà thì sao?"
"Ven sông Đông Hà là địa bàn của lão nương, mọc ở đó, đều là rau dại của lão nương."
Lỗ Tần Thị mặt khó coi nói. Nghe vậy, Trần Giải cười lạnh: "Ven sông Đông Hà là địa bàn của ngươi? Được, khế đất đâu?"
"Ngươi!"
Lỗ Tần Thị bị Trần Giải nói nghẹn lời. Khế đất, nàng đi đâu tìm khế đất của mảnh đất ven sông Đông Hà chứ?
Trần Giải thấy Lỗ Tần Thị mặt khó coi, liền lạnh lùng nói: "Ngươi không có khế đất, giả vờ cái gì? Cái nào là địa bàn của ngươi? Chúng ta đào ở đó thì sao? Liên quan gì đến ngươi? Tìm chó nhà chúng ta sủa cái gì? Xéo đi!"
"Ta..."
Lỗ Tần Thị tức giận, định mắng Trần Giải, nhưng Trần Giải nhanh hơn, xoay người tát Lỗ Tần Thị một cái.
Ba!
Một tiếng tát vang dội, chấn kinh cả sân nhỏ, mọi người khiếp sợ nhìn Trần Giải, không ngờ Trần Giải dám ra tay.
Kể cả Tô Vân Cẩm cũng ngẩng đầu, mắt mở to, không tin nhìn trước mắt.
Mọi người đều mở to mắt, không tin nổi.
Trời ạ, Trần Cửu Tứ dám làm thế sao!
Một lúc im lặng, Tô Vân Duệ trong phòng cũng mở to mắt, hai tay nhỏ nắm chặt giỏ trúc càng chặt.
Lỗ Tần Thị bị tát cho choáng váng, chậm nửa ngày mới phản ứng lại, rồi nổi điên.
"A, dám đánh ta, lão nương giết chết ngươi!"
Nói rồi, Lỗ Tần Thị như điên lao về phía Trần Giải, dùng chiêu thức bát phu nổi tiếng, móng tay đen nhánh chụp về phía Trần Giải.
Trần Giải liền đá Lỗ Tần Thị ngã lăn.
Trần Giải dù sao cũng là nam tử trưởng thành, sức mạnh vốn hơn Lỗ Tần Thị, lại từng học qua vài chiêu võ thuật.
Tuy không bằng cao thủ, nhưng từng đánh ba người một mình, đối phó bà già chỉ biết nổi điên này, không tốn sức.
Đá Lỗ Tần Thị ngã xuống đất, Trần Giải liền tới, túm cổ áo Lỗ Tần Thị, tát hai cái nữa.
Miệng mắng: “Lần trước ngươi đánh nương tử ta, ta không tìm ngươi phiền, ngươi hôm nay còn dám đến cửa khi dễ, tưởng ta dễ nể đúng không? Ta nói cho ngươi biết, ngươi còn dám động đến nương tử ta, ta tát chết ngươi!”
“Thao, phi!”
Quạt hai cái tát, theo sát lấy đứng dậy, hung hăng đạp thêm một chân, rồi nhổ nước miếng vào mặt Lỗ Tần Thị.
Lỗ Tần Thị mặt sưng vù, lăn lộn dưới đất, miệng la hét: “Giết người rồi! Giết người rồi!”
Trần Giải chẳng thèm để ý. Hắn ở nông thôn lớn lên, biết nông thôn khi dễ người là thế nào, đó là vào chỗ chết khi dễ ngươi.
Muốn không bị bắt nạt, thì phải khiến người khác biết ngươi không dễ ức hiếp. Muốn chứng minh điều đó, thì phải hạ thủ.
Đánh cho một quyền mở, miễn cho trăm quyền tới.
Nhẫn nhịn trong mắt người thường, chính là để người ta bắt nạt!
“Im miệng!”
Trần Giải quát Lỗ Tần Thị. Nàng vẫn khóc la, Trần Giải không khách khí, lại đạp hai chân. Lần này, Lỗ Tần Thị không dám gào nữa, chật vật bò dậy, trừng mắt nhìn Trần Giải.
Nhưng bị Trần Giải trừng mắt lại, liền biết điều.
Trần Giải nói với Lỗ Tần Thị: “Lại để ta thấy ngươi khi dễ nương tử ta, ta giết chết ngươi! Cút!”
Nghe Trần Giải nói vậy, mọi người không tin nhìn hắn. Vừa nãy mọi việc xảy ra quá đột ngột. Từ lúc Trần Giải tát Lỗ Tần Thị, rồi đến trận quyền cước đá, mọi người kinh hãi. Kẻ bất lực Trần Cửu Tứ khi nào lại lợi hại thế này?
Tô Vân Cẩm cũng không tin nhìn Trần Giải, vì nàng vừa nghe thấy, hắn đứng ra bênh vực mình.
“Lại để ta thấy ngươi khi dễ nhà ta nương tử, ta giết chết ngươi!”
Dù thô tục, nhưng rơi vào tai Tô Vân Cẩm lại như tiên nhạc giữa mây trời, còn rung động lòng người hơn cả những bài thơ hay nhất trên đời.
Hắn vậy mà đứng ra nói hộ mình!
Sao… sao có thể?!
Tô Vân Cẩm kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn, không hiểu sao, cảm thấy hắn hôm nay… có chút đẹp trai.
Lỗ Tần Thị chen lấn đám người, chật vật chạy ra ngoài. Đến cửa, quay đầu lại, căm tức mắng Trần Giải: “Trần Cửu Tứ, ngươi cái súc sinh, bắt nạt lão nương một người đàn bà có gì hay, ngươi chờ đấy, tối nay Lỗ Tam về, sẽ làm gãy chân ngươi, chó chết!”
Trần Giải nghe vậy, đưa con thỏ cho Tô Vân Cẩm, nhặt một cây gậy gỗ ở cửa đuổi theo: “Ngươi lại chửi một câu thử xem.”
Thấy Trần Giải đuổi theo, Lỗ Tần Thị vắt chân lên cổ mà chạy, không dám nói thêm lời nào, nhanh như chớp biến mất.
Trần Giải cầm gậy, đứng ở cửa, nhìn đám hàng xóm đang xem náo nhiệt, nói: “Được rồi, mọi người tản ra đi.”
Đám hàng xóm nghe vậy, liền tản đi, vẫn thì thầm bàn tán, nhưng nhìn Trần Giải bằng ánh mắt khác hẳn trước kia…