Chương 113. Ba cửa ải kiếm đạo !
Editor: Kingofbattle
"Ta lại hỏi ngươi, ngươi muốn trở thành một gã kiếm tu có thực lực cường đại, chỉ có chút danh tiếng, hay là muốn trở thành kiếm khách bước trên vô thượng kiếm đạo, kiếm tiên danh chấn muôn đời? "
Kiếm tiên?
Mặc dù hắn không biết tồn tại này cường đại cỡ nào, nhưng Đinh Việt lại nhịn không được mà mê mẩn.
"Sư tôn, đệ tử muốn làm kiếm tiên danh chấn muôn đời, bước chân vào con đường vô thượng kiếm đạo!"
thần sắc Đinh Việt lộ ra vẻ kiên định, thốt ra.
"Ngươi có quyết tâm này, vi sư rất vui mừng. "
Sở Huyền vui mừng gật đầu, công tác chuẩn bị đã đủ rồi, tiếp tục nói: "Nếu muốn bước trên vô thượng kiếm đạo, ngươi nhất định phải vượt qua ba cửa ải. "
"Sư tôn, đệ tử nhất định sẽ vượt qua ba cửa ải này, xin sư tôn nói cho đệ tử, ba cửa ải kiếm đạo là gì ! "
Đinh Việt máu nóng sôi sục, ánh mắt lộ ra kiên nghị.
Tô Tiên Nhi đứng ở một bên nghe thấy, trong lòng rất mê hoặc, ba cửa ải kiếm đạo?
Nàng chưa từng nghe qua.
Sở Huyền rất hài lòng với phản ứng của Đinh Việt, vui mừng nói: "Rất tốt, vi sư tin tưởng ngươi có thể vượt qua ba cửa ải này. "
"Ngươi nghe cho kỹ đây, cửa thứ nhất của vô thượng kiếm đạo, phải quên người trong lòng đi! "
"Hả...? ! "
Hai mắt Đinh Việt như muốn lồi ra, cửa thứ nhất của vô thượng kiếm đạo, quên người trong lòng đi?
Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Tiên Nhi há to, vẻ mặt ngơ ngác.
Toàn thân Đinh Việt đều choáng váng.
Cửa thứ nhất của vô thượng kiếm đạo, quên người trong lòng đi?
Tại sao phải quên đi người trong lòng?
Trong đầu của hắn, hiện ra bóng dáng một người xinh đẹp.
Tô Tiên Nhi cũng bối rối, người trong lòng có liên quan gì đến kiếm tu?
Sở Huyền nói nghiêm túc như thế, nàng còn tưởng rằng là bình cảnh kiếm đạo gì rất khó khăn, không ngờ lại là quên người trong lòng đi?
"Ngươi có hiểu ý nghĩa cửa ải đầu tiên của kiếm đạo? Cũng nên biết, vì sao có rất nhiều kiếm tu, đều không thể bước trên vô thượng kiếm đạo? "
"Ngay cả cửa thứ nhất cũng không thể vượt qua, nói gì tới vô thượng kiếm đạo? "
Sở Huyền đối với phản ứng Đinh Việt, cũng không có ngoài ý muốn.
"Xin sư tôn chỉ giáo! "
Hai mắt Đinh Việt có chút mê mang.
Quên người trong lòng đi?
Muốn quên nàng đi?
Không quên nàng, thì không cách nào bước trên vô thượng kiếm đạo?
Đinh Việt có Thiên Tâm Kiếm Mạch, đối với kiếm đạo, có một sự cố chấp đặc biệt.
"Trong lòng ngươi có người, kiếm ở nơi đâu? "
Lời nói của Sở Huyền như âm thanh đến từ đại đạo, Thất Thải Thần Quang ở trên người toả ra.
Một vòng sáng, lộ ra ở sau đầu, bắn ra bốn phía.
Thánh Sư Quang Hoàn!
Nhìn thấy sư tôn đắm chìm trong ánh sáng bảy màu, tâm thần Đinh Việt hơi chấn động, hắn chỉ cảm thấy, những lời nói của sư tôn đều là chân lý!
"Kiếm ở nơi nào? "
Đinh Việt thì thào tự hỏi.
"Có thể cùng tồn tại hay không? "
Lòng tin của hắn không đủ, cẩn thận mà hỏi dò.
"Làm thế nào cùng tồn tại? Nếu như cùng tồn tại, kiếm của ngươi có còn là duy nhất không ? Kiếm của ngươi có còn đơn độc hay không ? "
Đầu Đinh Việt ong ong, đúng vậy, nếu như cùng tồn tại thì làm sao mình có thể chuyên tâm?
Nhưng mà, trong đầu lại hiện ra bóng hình xinh đẹp kia, lại chiếm lấy tâm trí của hắn.
Quên mất? Nói dễ vậy sao...!
"Ta lại hỏi ngươi, nếu như người trong lòng ngươi, muốn giết ngươi, ngươi có phản kháng hay không? "
"Như có một ngày, người trong lòng của ngươi dứt tình, muốn tới giết ngươi, kiếm của ngươi có đâm ra ngoài được không ? "
"Nếu có một ngày, người trong lòng của ngươi rơi vào tay kẻ địch, dùng chuyện này để áp chế ngươi, ngươi làm như thế nào? "
Sở Huyền quát to, từng câu, từng chữ đánh vào tâm thần của hắn.
Mỗi lần hỏi một câu, sắc mặt Đinh Việt liền trắng thêm một phần.
"Trong lòng có trói buộc, kiếm ở nơi đâu? Làm sao còn dốc lòng vì kiếm đạo? Làm sao có thể chạm tới vô thượng kiếm đạo? "
Sở Huyền híp mắt liếc nhìn Đinh Việt, nói ra.
Sắc mặt Đinh Việt tái xanh, cả người đều rung rẩy.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không biết trả lời như thế nào, lựa chọn ra làm sao.
Giữa người yêu cùng vô thượng kiếm đạo, nên quyết định ra sao?
"Ngươi nên biết rõ, nữ nhân chỉ mang đến tổn thương cho ngươi mà thôi! "
Sở Huyền thấy thời cơ đã chín mùi, trực tiếp chốt một câu cuối.
Ầm ầm!
Trong đầu Đinh Việt nổ vang!
Trong đầu của hắn chỉ còn những lời : "Nữ nhân chỉ mang đến tổn thương cho ngươi mà thôi ".
Bên trên Cửu Kiếm Sơn, bị người xa lánh cùng khinh thường, bị người dẫm trên mặt đất, bị ăn tát.
Bị một cước đạp bay, xung quanh chỉ có châm chọc khiêu khích!
Gương mặt kia, từ lúc ban đầu cười đến xinh đẹp làm sao, đến ánh mắt lạnh lẽo, giễu cợt, miệt thị, cùng với bị người bên cạnh nàng tìm mọi cách hạ nhục.
Thủy chung nàng cũng không có liếc nhìn mình.
Đinh Việt thở dốc, mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt thống khổ bắt đầu vặn vẹo.
Sở Huyền liếc nhìn hắn chăm chú.
Thân là khí vận chi tử ở Nam Châu, ngay cả cửa ải này cũng không qua được, vậy thì quá phế vật, không xứng làm đồ đệ của mình.
Không giúp hắn vượt qua tình kiếp, sớm muộn gì Đinh Việt sẽ bị nữ nhân kia huỷ hoại!
Tô Tiên Nhi ở bên cạnh yên lặng xem một màn này, thấy Đinh Việt lộ ra biểu tình thống khổ, hiển nhiên là nữ nhân trong lòng hắn, có sát thương không nhỏ đối với hắn.