Chương 171. Cô Đơn Suốt Đời !
Editor: Kingofbattle
Sau một hồi, đã xuất hiện hình ảnh.
Mới nhìn sơ qua, Sở Huyền còn tưởng rằng mình thấy ảo ảnh.
Nhìn kỹ lại, mới phát hiện đó là tông môn Bạch Thắng Sơn.
Bởi vì di tích này sắp mở ra, cho nên nhìn qua rất giống ảo ảnh.
Hắn lại điều chỉnh vị trí góc nhìn, thấy Đinh Việt đang chiếm một ngọn núi nhỏ.
Cách Đinh Việt không xa, có một thanh niên đang nằm xụi lơ trên mặt đất.
Có lẽ đây là kẻ thù của Đinh Việt, vị thiên kiêu tuyệt đỉnh của Cửu Kiếm Sơn.
Bất quá chỉ mới năm mươi tuổi, đã có tu vi Chân cảnh tầng chín, quả thực thiên phú rất cao, tất nhiên thực lực cũng rất mạnh.
Đáng tiếc, cuối cùng vẫn kém hơn Đinh Việt, chỉ có thể trở thành hòn đá kê chân cho Đinh Việt.
Giọng nói Đinh Việt lại truyền đến......
Rất ngông cuồng, còn muốn đồ thần.
Khóe miệng Sở Huyền hơi run rẩy, có lẽ Nam Châu không có lão bất tử Thần cảnh nào ẩn núp chứ ?
Nếu như hắn nghe thấy những lời này, chạy tới giết chết Đinh Việt thì làm sao ?
Thậm chí sẽ ảnh hưởng tới mình.
Lại nghĩ đến Đinh Việt là khí vận chi tử Nam Châu, có lẽ không xúi quẩy đến vậy.
Huống hồ, Thần cảnh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, làm sao lại ẩn núp tại nơi khỉ ho cò gáy như Nam Châu này.
Ánh mắt Đinh Việt lướt qua đám người Cửu Kiếm Sơn, ngạo nghễ nói: "Lại nói, từ lúc Cửu Kiếm Sơn sáng lập cho tới nay, có thể xem là một nhân vật chân chính, cũng chỉ có tổ sư sáng lập ra Cửu Kiếm Sơn mà thôi, những kẻ còn lại không đáng xách dép cho Đinh Việt ta! "
Tất cả mọi người cũng cạn lời.
Lại nhìn về phía lão giả Cửu Kiếm Sơn, giống như cười trên nỗi đau của người khác.
"Một gã ngông cuồng như thế này, lại không phải tà tu, thật là đáng tiếc! "
Tà Vương tiếc hận thốt ra một câu.
Ngươi bị hâm à !
Tất cả mọi người rất khó chịu, làm gì có gã tà tu nào điên cuồng như Đinh Việt chứ ?
Thiên kiêu mỗi đời của Tà Vương Đình, có ai dám ăn nói ngông cuồng như vậy, chỉ có tổ sư sáng lập Cửu Kiếm Sơn mới lọt vào mắt ?
Lão giả trên ngọn núi Cửu Kiếm Sơn, sắc mặt lộ ra vẻ âm trầm, lạnh lùng liếc nhìn Đinh Việt: "Thằng nhãi ranh láo toét ! "
"Lão quỷ kia, không phục thì tới đây, nếu như trong vòng ba chiêu không thể đánh bại ngươi, thì Đinh Việt ta sẽ làm cha của ngươi! "
Đinh Việt không sợ chút nào, bán Đế thì làm sao?
Hắn cũng không sợ!
Khung Thiên Kiếm Thể đã có chút thành tựu, Thông Thiên Kiếm Quyết lại còn bá đạo hơn, bán Đế vẫn có thể bị hắn chém chết.
Cái gọi là bán Đế, cũng nằm trong phạm trù Chân cảnh, chỉ cần không phải Đế Cảnh, hắn cũng không cần phải sợ.
Mọi người cũng bó tay rồi, gã Đinh Việt này, đúng là vô sĩ khốn kiếp....
Làm gì có phong độ của kiếm tu tuyệt thế.
Khuôn mặt lão giả Cửu Kiếm Sơn tức giận đến mức tái xanh, bất quá hắn cũng không dám xuất thủ.
Bởi vì không nắm chắc!
Thậm chí, có khả năng đánh không lại.
Di tích Bạch Thắng Sơn sắp mở ra rồi, Cửu Kiếm Sơn không thể bị vã mặt nữa.
"Đúng là đồ nhát chết! "
Đinh Việt cho đối phương một ánh mắt khinh thường.
Gương mặt lão giả âm trầm, không nói gì.
"Cửu Kiếm Sơn, đã đến lúc suy tàn, thiên kiêu tuyệt thế người khác cầu còn không được, lại trục xuất xuống núi, bỏ hết công sức bồi dưỡng một gã phế vật, quả thật là đáng buồn...! "
Liễu Bình Phong tranh thủ bỏ đá xuống giếng, thuận tiện nói vài câu lấy lòng Đinh Việt.
Trong đám người Cửu Kiếm Sơn, có một nữ tử chạy tới, đỡ Ứng Kiếm Không đứng dậy.
Oán hận liếc nhìn Đinh Việt.
"Đinh Việt, ngươi thật quá đáng! "
"Cút! "
Đinh Việt liền đá xéo: "Lão tử quá đáng ở chỗ nào? không cắt đi cái chân thứ năm của hắn, đã là nể mặt lắm rồi. "
"Còn dám liếc ta, lão tử là người mà ngươi có thể tuỳ tiện mắng chửi sao ? "
Nữ tử tức giận không thôi: "Ngươi! "
Nàng đỡ Ứng Kiếm Không, quay trở về ngọn núi Cửu Kiếm Sơn.
Nữ tử áo tím nhanh chóng đi tới bên người Ứng Kiếm Không, lấy ra đan dược chữa thương cho hắn, sau đó khích lệ hắn.
"Kiếm Không ca ca, không nên nhụt chí, huynh cũng không thua hắn, chỉ là hắn hơi may mắn mà thôi, gặp được một ít kỳ ngộ! "
"Chỉ cần lấy được cơ duyên trong Bạch Thắng Sơn, nhất định huynh có thể vượt qua hắn. "
Nhìn thấy mỹ nữ vờn quanh Ứng Kiếm Không, Đinh Việt cũng không cảm thấy hâm mộ, ngược lại trên mặt còn lộ vẻ xem thường.
"Ứng Kiếm Không, ngươi đúng là phế vật, nữ nhân chỉ ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm của ngươi, ngươi mãi mãi không thể đuổi kịp ta. "
Tất cả nữ tử bên người Ứng Kiếm Không, đều trừng mắt phẫn nộ về phía hắn.
Đinh Việt, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Đôi mắt đẹp của Hàn Ánh Mộng lộ ra dị sắc, phong thái uyển chuyển, những cánh hoa xung quanh nàng lại rơi xuống lả tã.
Như là Tiên Tử đi ra từ trong hoa.
Khuynh quốc khuynh thành.
Khiến không ít võ giả ở đây say mê.
Nàng đạp gió lướt tới, giống như đang khiêu vũ trên không trung, bay tới ngọn núi của Đinh Việt.
"Đinh Việt huynh......"
Giọng nói mềm mại đáng yêu, động lòng người.
"Nữ nhân, cút ra xa một chút ! "
Không thể nào đoán được, Đinh Việt lại không khách khí, trực tiếp quát mắng nàng.
Hàn Ánh Mộng suýt nữa tức chết.
Đồ khốn nạn! vô sỉ...!
Hàn Ánh Mộng, đi tới chỗ nào cũng được người người yêu mến, làm gì có ai quát mắng nàng như thế?
Kết quả thì sao, Đinh Việt lại quát mắng nàng nhiều lần, đúng là khinh người thái quá!
"Ngươi, ta chúc ngươi chết sớm một chút! "
Hàn Ánh Mộng tức giận quay trở về ngọn núi của mình.
Đinh Việt, đúng là quá đáng thật!
Khóe miệng Sở Huyền hơi run rẩy, không ngờ Đinh Việt lại bị mình tẩy não, dựa theo tính cách này của hắn, gia hoả này xác định cô đơn suốt đời (FA)...!