Chương 180. Có vốn liếng để cuồng vọng !
Editor: Kingofbattle
Sau khi hắn tiến vào di tích cổ, trước mặt liền xuất hiện một pho tượng khổng lồ bị sứt mẻ.
Pho tượng này đã bị huỷ hoại, thiếu nửa cái đầu, cánh tay cũng chỉ còn một bên.
Có lẽ là bị phá hủy trong trận đại chiến kia.
Đinh Việt nhìn thấy tên được khắc trên pho tượng này.
Bạch Thắng!
Hẳn là tổ sư sáng lập ra Bạch Thắng Sơn.
Tông môn cũng lấy tên của hắn để đặt.
Bạch thắng...!
Cũng là cường giả uy danh hiển hách, trong lịch sử thượng cổ Nam Châu.
Nhưng mà hiện tại tông môn của hắn đã không còn nữa.
Lối vào di tích cổ, cũng là cổng vào tông môn Bạch Thắng Sơn, vị trí này, là một quảng trường rộng lớn.
Đã bị tổn hại trong đại chiến, khắp nơi đều là rãnh sâu, đá vụn.
Quảng trường dùng kim ngọc thạch để lót nền, khắc lên trận pháp, Đế Cảnh bình thường, không thể nào tổn hại được nó.
Dù vậy, quảng trường này cũng bị phá hủy.
Điều này cũng nói rõ, trước kia Bạch Thắng Sơn rất hùng mạnh, một quảng trường đi vào tông môn, cũng hao tốn vô số tài nguyên tạo thành, có thể thấy được lúc Bạch Thắng Sơn hưng thịnh, là tông môn giàu có bực nào.
Một tông môn cường đại như thế, cũng bị tiêu diệt.
Có thể thấy được đại chiến lúc trước, thảm trọng đến mức nào.
Bỗng nhiên xuất hiện bốn người, ở bốn phương vị, vây Đinh Việt ở giữa.
Bán Đế!
Bốn vị cường giả bán Đế.
Theo thứ tự là lão giả Cửu Kiếm Sơn, Liễu Bình Phong, lão giả râu đỏ cùng gã tán tu bán Đế.
Phía xa, có không ít người quan sát.
Bốn vị cường giả bán Đế ra tay, cho dù Đinh Việt có mạnh hơn nữa, rốt cuộc cũng không phải Đế Cảnh, cũng không phải bán Đế, tình huống này hắn chắc chắn phải chết.
"Chúng ta thật sự không cần ra tay ư? "
Mỹ phụ Phiêu Hoa Các mở miệng hỏi.
Nàng không cho rằng, Đinh Việt có thể sống sót dưới sự vây công của bốn gã bán Đế.
Cho dù lần này hắn may mắn trốn thoát, thì bản thân cũng bị trọng thương, chắc chắn sẽ chết trong di tích cổ này .
Mấy thế lực lớn cùng liên thủ, Đinh Việt chỉ có một người, thì làm sao chống lại ?
Hàn Ánh Mộng lắc đầu nói: "Không cần thiết, bản thân ta cũng không có cừu hận gì quá lớn, cho dù ta không thích hắn, cũng sẽ không vì thế mà mạo hiểm. "
Mạo hiểm?
Mỹ phụ hơi bất ngờ, ra tay với hắn là hành vi mạo hiểm ?
Phía xa truyền đến giọng nói khinh bỉ của Tà Vương: "Lấy nhiều đánh ít, chỉ là hạng giá áo túi cơm, bổn vương cũng xấu hổ vì các ngươi! "
Tất cả mọi người bó tay rồi, ngươi là một tà tu, còn muốn giảng quy củ chính nghĩa ?
Trong lòng mọi người, đã xem Tà Vương như một gã thần kinh.
Đám người Tà Vương Đình cũng hết cách, bọn họ cũng sợ Tà Vương bị mấy thế lực khác liên thủ vây công, nếu mà xảy ra thì rất phiền phức.
Xưa nay Tà Vương Đình có quan hệ rất kém với Phiêu Hoa Các, cũng đối đầu với Đế Quốc Đại Càn, nếu như chọc cho Cửu Kiếm Sơn cùng Thiên Đỉnh Sơn tức giận, tình cảnh sẽ rất thảm.
Liễu Bình Phong lạnh lùng liếc nhìn Tà Vương, nói: "Tà Vương, ngươi muốn bênh vực kẻ yếu, xuất thủ tương trợ sao ? "
Một đám người sau lưng Tà Vương, lập tức hồi hộp lo sợ.
Bọn họ sợ Tà Vương phát điên, ra tay giúp Đinh Việt.
"Phì! "
Tà Vương khinh bỉ nhổ một ngụm nước bọt, cười lạnh nói: "Tuy ta là người chính nghĩa, nhưng cũng không thích xen vào việc của người khác, chỉ là khinh bỉ các ngươi mà thôi. "
Con bà ngươi!
Tất cả mọi người cũng cạn lời.
Ngươi mà là người chính nghĩa?
Trong đám người ở đây, ngươi là kẻ giết người như ngoé, không chuyện ác nào không làm!
Khoé miệng Liễu Bình Phong run rẩy, ngoảnh mặt lại, không nhìn Tà Vương nữa.
Quên đi, đầu óc Tà Vương không được bình thường, không nên so đo với hắn.
Hai mắt Đinh Việt lướt qua một vòng, trên mặt vẫn bình tĩnh, thần sắc lộ vẻ trào phúng.
"Bán đế? Bất quá chỉ là một đám phế vật không tài nào đột phá Đế cảnh. "
"Thằng ranh con láo toét! "
Lão giả Cửu Kiếm Sơn quát lạnh.
"Ít ra ta còn có vốn liếng để cuồng vọng. "
Đinh Việt cầm kiếm trên tay, phong thái cao ngạo, ánh mắt liếc qua vị tán tu bán Đế kia.
"Các hạ chỉ là một tán tu, tu luyện tới cảnh giới này đã không dễ gì, cũng muốn tìm chết sao? "
"Người thanh niên, đừng quá ngông cuồng! "
Sắc mặt tán tu kia hơi âm trầm, nói ra.
"Nếu như ngươi đã tìm chết, thì Đinh Việt ta sẽ giết ngươi trước! "
Thần sắc Đinh Việt bình thản, đáp lời.
Trong lòng vị tán tu kia hơi giật thót, lại an ủi bản thân, bất quá chỉ là Chân cảnh tầng chín mà thôi, mình lại là bán Đế, còn sợ gì.
Bốn vị cường giả bán Đế vây công, làm sao bị hắn giết ngược chứ?
"Thiên Đỉnh Sơn? ngược lại ta rất hiếu kỳ, chưa từng đắc tội người của Thiên Đỉnh Sơn? "
Đinh Việt liếc nhìn lão giả râu đỏ, hỏi một câu.
"Ứng Kiếm Không chính là cháu rể của lão phu! "
Lão giả râu đỏ hừ một tiếng.
"Ồ, đã hiểu, thì ra là ngươi ra mặt vì tên phế vật kia. "
Trên mặt Đinh Việt lộ vẻ khinh thường, nói: "Khó trách Ứng Kiếm Không lại phế như vậy, suốt ngày nghĩ tới nữ nhân, không phế mới lạ. "
"Muốn chết! "
Lão giả râu đỏ giận dữ quát to.
Trong tay ấn pháp quyết, một ngọn lửa lao nhanh về phía không trung, hoá thành vô số hỏa nha, bao phủ ngợp trời quét tới. (hoả nha : quạ lửa)
Đinh Việt khinh thường cười nói.
"Lão đầu, hoả diễm này của ngươi, còn kém xa so với sư đệ của ta. "
Leng keng!
Vang lên tiếng kiếm ngân.
"Giết! "
Đại chiến đã bắt đầu.
Kiếm quang vừa ra đã quét sạch bốn phương, Kiếm Ý như sóng biển dâng trào, tràn ngập ý chí sát phạt trong thiên địa.
Tất cả mọi người đang vây xem, đều lộ ra thần sắc hoảng sợ.
Sức mạnh kiếm đạo của Đinh Việt, đã vượt qua dự kiến của mọi người.
"Đinh Việt ta, là người có cơ hội vấn đỉnh kiếm đạo, mấy kẻ phế vật như các ngươi, há có thể ngăn cản?"
"Hôm nay, Đinh Việt ta sẽ giết bán Đế! "