Chương 206. Ngươi Chính Là Người Gỗ !
Editor: Kingofbattle
Từ lúc đột phá Đế cảnh, khí chất trên người Tô Tiên Nhi đã xảy ra biến hoá, càng trở nên xinh đẹp động lòng người.
Sở Huyền hơi nhíu mày, hỏi dò : "Ngươi muốn làm gì? "
"Nô tỳ muốn đánh chết tên hỗn đãn Đinh Việt kia! "
Tô Tiên Nhi nghiến răng nghiến lợi, nói ra.
Ở bên ngoài, nàng không thể đánh chết Đinh Việt, nhưng mà trong Bí Cảnh thì lại khác....
Dù sao cũng không có chết thật.
Lại có thể thoả thích hành hạ Đinh Việt một lần.
Tên gia hoả này quá ghê tởm.
Dám điêu khắc một người gỗ, còn đặt ở bên cạnh mình, mỗi lần mở mắt ra, cứ liếc về phía mình.
Kiểm tra cảnh giới kiếm đạo.
Sau khi đột phá cửa ải thứ hai, có vững chắc hay không, có tiến bộ hơn chút nào hay không.
Người đầu tiên hắn chú ý, là ở trên người Tô Tiên Nhi hay là người gỗ kia.
Rất hiển nhiên, trong mười lần, thì có bảy lần hắn nhìn Tô Tiên Nhi trước.
Điều này đã chứng tỏ, cảnh giới kiếm đạo của hắn vẫn chưa đủ kiên định.
Còn xa mới đạt tới cảnh giới, trong lòng không có nữ nhân, rút kiếm có thể đồ Thần.
Hắn muốn thông qua cửa ải cuối cùng này.
Nhưng mà, chuyện này khiến Tô Tiên Nhi rất tức giận.
Tên hỗn đản Đinh Việt này, vậy mà dám lấy mình ra để luyện tâm cảnh, quả thực là quá đáng.
Nhưng mà còn có chuyện khốn kiếp hơn, hắn còn đi lừa gạt Vương Lạc, cùng rèn luyện tâm cảnh, dần dà, Vương Lạc cũng bị hắn dạy hư.
Khoé miệng Sở Huyền hơi run rẩy, thằng ôn Đinh Việt này, thật sự đã bị tẩy não triệt để.
Phải lừa gạt hắn thêm một phen, nếu không thời gian càng dài, tâm cảnh dễ trở nên cực đoan.
"Đi thôi, ngươi cứ đi khiêu chiến hắn, ta sẽ bắt buộc hắn ứng chiến. "
Sở Huyền khẽ gật đầu, đồng ý chuyện này.
Sau khi Tô Tiên Nhi tiến vào tiểu thế giới, Sở Huyền liền gọi Đinh Việt ra ngoài.
Phải bắt hắn thay đổi tư tưởng....
"Sư tôn! "
Sở Huyền thi triển Thánh Sư Quang Hoàn, bao phủ tiểu viện.
"Ba cửa ải kiếm đạo, ngươi đã lĩnh ngộ ra sao? "
"Sư tôn, đệ tử có cảm giác, đã vượt qua cửa ải thứ hai, đang trong quá trình củng cố. "
Đinh Việt kích động nói: "Sư tôn, đệ tử tin tưởng, rất nhanh có thể đạt tới cảnh giới, trong lòng không có nữ nhân, rút kiếm có thể đồ Thần. "
"Ta thấy ngươi đã đi nhầm đường. "
Sở Huyền mở miệng nói.
Trong lòng Đinh Việt hơi chấn kinh, vội hỏi: "Kính xin sư tôn chỉ rõ! "
Nếu như sư tôn nói hắn đi nhầm đường, tất nhiên là sự thật rồi.
"Ngươi một mực trốn tránh nữ nhân, bài xích nữ nhân, không cho nữ nhân đến gần, đây là vướng mắc trong lòng ngươi, chỉ vì ngươi sinh ra sợ hãi để nữ nhân tới gần, làm loạn tâm cảnh của ngươi. "
"Phương pháp vượt qua ba cửa ải kiếm đạo của ngươi, đã đi chệch quỹ đạo ban đầu rồi. "
Đinh Việt khẽ giật thót, nhớ lại tình cảnh ở Bạch Thắng Sơn, không phải là mình bài xích Hàn Ánh Mộng, không cho nàng tới gần sao?
Bởi vì bản thân không tự tin, sợ nàng ảnh hưởng tâm cảnh.
Nói tóm lại, bản thân mình vẫn chưa làm được, nhìn mỹ nữ không thất thần.
Nếu không, cho dù nàng có ỏng ẹo trước mặt mình thì thế nào?
Có cởi sạch thì ra sao?
Mình cũng nhìn không chớp mắt.
Sở Huyền quan sát Đinh Việt, thấy hắn đang suy nghĩ, lại nói: "Xem nữ nhân là nữ nhân, xem nữ nhân không phải nữ nhân, trên người có nữ nhân, trong lòng không nữ nhân, này mới là cảnh giới chính xác. "
Vừa dứt lời, bèn gọi Tô Tiên Nhi ra.
"Ngươi xem, nàng có đúng là nữ nhân hay không? "
Đinh Việt ngẩng đầu liếc nhìn.
Mặc dù Tô Tiên Nhi đang mặt y phục nam nhân, nhưng gương mặt rất xinh đẹp, chỉ liếc sơ là biết, nàng là một mỹ nhân.
"Là nữ nhân. "
"Ngươi nhìn thêm lần nữa, nàng có còn là nữ nhân hay không? "
Đinh Việt: "......"
Tô Tiên Nhi: "......"
Đinh Việt không biết trả lời ra sao.
Rõ ràng nàng chính là nữ nhân, chẳng lẽ lại nói là không phải?
Hắn rất u mê, có cảm giác trong lời nói của sư tôn ẩn chứa đạo lý huyền ảo, nhưng bởi vì hắn quá ngu dốt, không thể nào lĩnh ngộ được.
Sở Huyền nhấc tay, chỉ về phía một ngọn núi ở bên ngoài.
Từ nơi này nhìn qua, phía xa chỉ có một ngọn núi mờ ảo.
"Ngươi xem, đó có phải là một ngọn núi hay không? "
"Dạ phải. "
"Ngươi lại nhìn kỹ, có còn là ngọn núi hay không? "
Đinh Việt hơi bối rối, đó là một ngọn núi, bất quá sư tôn đã hỏi như vậy, tất nhiên có ẩn ý, nếu mình trả lời là một ngọn núi, có lẽ không chính xác?
Hắn không biết trả lời ra sao.
Tô Tiên Nhi cũng ngây ngốc, rốt cuộc là tiên sinh muốn nói điều gì bí hiểm.
Vương Lạc cũng chạy đến xem.
Nhìn thấy ngọn núi mà Sở Huyền chỉ, cũng lộ ra vẻ mặt mơ màng.
"Thấy núi là núi, thấy núi không phải núi, thấy núi vẫn là núi, ba cảnh giới này, chính là ba lần giác ngộ."
Sở Huyền khẽ nhắm mắt, bày ra bộ dáng cao nhân, nói ra.
"Thấy núi là núi, thấy núi không phải núi, thấy núi vẫn là núi? "
Đinh Việt tự lầm bẩm: "Cũng chính là, thấy nữ nhân là nữ nhân, thấy nữ nhân không phải nữ nhân, thấy nữ nhân vẫn là nữ nhân? "
Khoé miệng Sở Huyền có chút co rút, đồ đệ à, ngươi cũng đừng suy nghĩ lệch lạc.
Vì thay đổi tư duy của ngươi, có thể nói là vi sư rất hao tốn công sức.
"Sư tôn, đệ tử đã hiểu! "
Hai mắt Đinh Việt đột nhiên sáng ngời, phảng phất như ngộ ra được điều gì, sắc mặt rất mừng rỡ.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Tô Tiên Nhi.
"Ngươi không phải nữ nhân! "
"Đối với ta, ngươi không phải là nữ nhân, ngươi chính là người gỗ mà ta khắc ra. "
"Ngươi chính là người gỗ, người gỗ chính là ngươi, trong lòng của ta, ngươi không phải là nữ nhân, nhưng ngươi cũng là nữ nhân! "
"Sư tôn, đệ tử đã hiểu ra! "