Chương 224. Hắn có phải là người hay không ?
Editor: Kingofbattle
Hạng Tinh ngã quỵ trên mặt đất, cố gắng mở to hai mắt, nhìn lên bầu trời, cố gắng hít vào thở ra.
Có lẽ, chỉ một chút nữa thôi, hắn không còn được nhìn thấy bầu trời, cũng không thể nào hít thở nữa.
Cỏ cây xung quanh bắt đầu bùng cháy.
Ngọn lửa đã nuốt chửng hắn.
Nhưng hắn không sợ lửa.
Từ nhỏ đã không sợ.
Có một lần hắn bị thương rất nặng, ngay cả máu thịt đầu cánh tay và một bên ngực cũng biến mất, lộ ra xương cốt đỏ thẫm.
Nhưng sau cùng, hắn vẫn còn sống.
Theo lý thuyết, hắn sinh ra đã khác thường, chắc chắn phải có thiên phú dị bẩm mới đúng.
Nhưng mà, thỉnh thoảng chứng bệnh lạ này lại phát tác, xương cốt toàn thân phát nhiệt, khiến cho hắn nhiều lần chạm tới ranh giới sinh tử.
Trên phương diện tu luyện, cũng không mạnh hơn những thiên kiêu bình thường.
Ở trong Hạng gia, hắn cũng không được xem là tinh anh.
Cảm nhận được máu thịt toàn thân đang mất dần, cảm thụ được xương cốt ngày càng nóng, so với những lần trước thì càng mãnh liệt hơn.
Ý chí tinh thần đều bởi vì đau đớn dày vò, mà đã gần tới biên giới sụp đổ.
Hạng Tinh cố gắng hít thở từng ngụm, cố gắng mở to mắt, chỉ một lát nữa thôi, ngay cả con mắt cũng bị đốt cháy.
Máu thịt toàn thân đã biến mất, chỉ để lại xương cốt đỏ thẫm.
Không biết là may mắn, hay là bất hạnh, sau khi máu thịt toàn thân hắn biến mất, ý chí tinh thần của hắn, vẫn chưa bị tan vỡ.
Tiếp tục cảm nhận sự đau đớn.
Đột nhiên, có một giọng nói truyền đến.
"Ồ? "
Trong tầm mắt Hạng Tinh, xuất hiện một mỹ nhân xinh đẹp, mang theo một cỗ hương thơm nhàn nhạt.
Tựa hồ nữ nhân này thường xuyên tiếp xúc với linh dược, luyện chế đan dược, cho nên trên người trộn lẫn mùi đan hương.
Hương vị này hắn cũng không lạ lẫm, dù sao thì hắn vì giải quyết quái bệnh trên người, đã kết giao không ít Luyện Đan Sư.
Ngọn lửa thiêu đốt cỏ cây đã bị dập tắt.
"Ngươi có phải là người không? "
Hạng Tinh khóc thầm, xem ra đến ngay cả hình dạng con người mình cũng không giống?
"Thực bi thảm… "
Sở Vân vừa dứt lời, móc ra một bình dược thuỷ, đổ lên người Hạng Tinh.
Theo dược thuỷ rơi xuống, phát ra tiếng xì xèo, giống như nước rơi vào trên sắt nung.
Sở Vân duỗi một ngón tay ra, gõ lên xương cốt của Hạng Tinh.
"Ôi, thật là nóng. "
"Này, ngươi có thể nói chuyện không? "
Hạng Tinh há to miệng, không thể nói được.
Bất quá, từ lúc dược thuỷ rơi xuống xương cốt, hắn đã cảm giác dễ chịu không ít, thoáng chốc thương thế đã được khống chế.
Nhưng mà, vẫn không thể nào cứu hắn trở về nguyên trạng.
Hạng Tinh cũng không ôm hy vọng quá lớn, vị Luyện Đan Sư này, chỉ là một tiểu cô nương, tuổi tác cũng không lớn, làm sao có năng lực cứu mình?
Sở Vân lấy ra một thanh đao nhỏ, gõ trên xương cốt của Hạng Tinh, phát ra âm thanh trong trẻo.
Hai mắt nàng liền sáng rực.
Lại móc ra mấy viên thuốc, bóp nát rải trên người Hạng Tinh, bảo vệ tính mạng của hắn.
Hạng Tinh thấy nàng lấy ra một cái túi, rõ ràng muốn vứt mình vào trong, không khỏi cảm thấy đau sót cho số phận của mình.
"Ta phát hiện ra bảo bối rồi. "
Sở Vân rất vui vẻ, vừa đi ra ngoài, đã có thu hoạch.
Nhất là, vậy mà lại phát hiện một quái nhân.
Hẳn là nhân tộc?
Nàng dùng một cái túi, bỏ Hạng Tinh vào trong, sau đó quay trở về Sở gia.
Hạng Tinh cảm giác được trên túi phát ra khí lạnh, nỗi thống khổ trên người đã được giảm bớt, thương thế cũng đã được khống chế nhất định.
Hơn nữa, triệu chứng của quái bệnh đang được giảm bớt.
Cái mạng nhỏ đã được nhặt về ?
Hạng Tinh không biết mình nên vui mừng, hay là nên bi thương, không biết vận mệnh của mình sẽ đi về đâu?
Vị cô nương này, sẽ như xử lý mình ra sao?
Trở thành đối tượng bị nghiên cứu?
Đã có một lần, hắn vì chữa trị quái bệnh, cũng bị một người nghiên cứu qua.
Chỉ mém chút nữa, là bị người gọt sạch huyết nhục, chỉ để lại một bộ xương cốt.
May mắn là hắn chạy thoát được!
Vừa nhớ tới ký ức lúc trước, Hạng Tinh không nhịn được mà rùng mình, chẳng lẽ kế tiếp mình sẽ trải qua cảm giác đó hay sao?
Xem tình trạng bản thân hiện tại, cũng không thể nào trốn được...!
"Thập Tam ca, Thập Tam ca, muội nhặt được một bảo vật nè, cũng không biết, hắn có phải là người hay không. "
Hắn nghe thấy tiếng mừng rỡ của một cô nương, sau đó Hạng Tinh cảm giác mình bị trút ngược xuống đất.
Bạch!
Hắn bị ném xuống đất.
Vội vàng lắc đầu, hắn ngước đầu lên để quan sát, thì thấy một nam tử tuấn tú, đang lười biếng nằm trên ghế, đưa mắt liếc nhìn mình.
Sở Huyền nhìn thấy Sở Vân, kích động mang theo một cái túi lớn chạy vào, cũng có chút ngạc nhiên.
Sau đó nàng lại trút túi xuống rớt ra một quái nhân, khiến hắn rất tò mò.
"Thập Tam ca, ngươi xem, xương cốt của hắn có màu hồng, như là sắt nung, hơn nữa còn rất nóng. "
Sở Vân gõ lên xương cốt của Hạng Tinh, ngạc nhiên nói: "Thập Tam ca, huynh đoán xem hắn có phải là người hay không? "