Chương 239. Thần Hồn Du Đại Đạo !
Editor: Kingofbattle
Sau khi chuẩn bị kỹ càng, Sở Huyền mở ra thông đạo, gặp mặt Ma Phật.
Ma Phật vừa nhìn thấy hắn, đã cung kính quỳ rạp trên đất, nói "Đệ tử, bái kiến sư tôn! "
"Ngươi đứng lên đi. "
Giọng nói trang nghiêm của Sở Huyền truyền tới.
"Những chuyện mà ngươi đã trải qua, vi sư đã biết hết, ngươi đã sinh ra phật tâm, đốn ngộ Phật pháp, hôm nay vi sư sẽ ban tặng cho ngươi một bảo vật phật môn. "
"Tạ sư tôn! "
Ma Phật chắp tay trước ngực, cung kính đạo.
"Ngươi đã ngộ ra Đại Uy Thiên Long, vi sư liền ban thưởng cho ngươi Đại Uy Thượng Phật Quả Vị. "
Sở Huyền khẽ phất tay, một sợi tràng hạt liền bay ra.
Đồng thời cũng khắc đủ loại trận cấm, bí tịch, cùng phương pháp luyện chế đan dược phật môn, đưa tới một lượt.
Ma Phật cung kính nhận lấy, bèn đáp :"Tạ sư tôn! "
Chắp hai tay trước ngực, quỳ dưới đất bái lạy.
Vật nên cho đều đã cho.
Sở Huyền lại hỏi: "ngươi có gì thắc mắc không? "
Ma Phật vội nói: "Có, kính xin sư tôn giải đáp vài vấn đề của đệ tử. "
"Nói. "
Ma Phật bèn nói ra tất cả nghi vấn về quá trình tu luyện cũng như vài chỗ khó hiểu của phật pháp.
Sau khi Sở Huyền nghe xong, trước tiên là hắn giảng giải vấn đề tu luyện cho Ma Phật.
Kế tiếp tận tình giải đáp thắc mắc về Phật pháp, Sở Huyền cũng không dám lừa gạt hắn nữa.
Chỉ sợ ảnh hưởng đến tâm tính Ma Phật, lại trở nên lầm đường lạc lối.
Nếu như tiếp tục lừa gạt, thiết tưởng hậu quả rất khó lường.
Giảng giải xong, Sở Huyền liền cất Vạn Thiên Kính.
Xem phần thưởng lần này.
"Thần Hồn Đại Đạo Du, phiêu du trong đại đạo, thời gian không quá một ngày. "
Trái tim Sở Huyền giật thót một cái.
Phần thưởng này quá trâu bò....
Phiêu du trong đại đạo, chẳng phải là thực lực sẽ tăng mạnh hay sao?
Hơn nữa, cảm ngộ đối với đại đạo, sẽ tăng lên tới trình độ đáng sợ.
Đại đạo vốn vô hình, ở nơi nào cũng có.
Còn cao hơn pháp tắc thiên địa, không thứ gì có thể ngăn cách, hay bài xích, có mặt ở khắp nơi.
Nhưng cũng có vài bí cảnh, có thể ngăn cách sự tồn tại pháp tắc thiên địa.
Nhưng lại không thể nào ngăn trở đại đạo.
Tu vi đạt tới Đạo cảnh, tu hành dựa trên đại đạo, dùng đạo vận để uẩn dưỡng cơ thể, tu luyện lực lượng đạo tắc.
Nhưng mà, đối mặt đại đạo, Đạo cảnh cũng chỉ là một con kiến mà thôi.
Đại đạo không có điểm tận cùng!
Hiện tại, vậy mà có thể phiêu du trong đại đạo, đồng nghĩa với việc trực tiếp cảm ngộ đại đạo.
Làm sao mà Sở Huyền có thể bình tĩnh được?
"Sau khi trở về, hẳn là có thể đột phá Thần cảnh. "
Đúng là niềm vui bất ngờ....
Sở Huyền nhét Nguyên Sơ Đạo Tinh vào thần hồn, sau đó mới nhận phần thưởng.
Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy toàn thân chìm sâu vào trong trạng thái cảm ngộ huyền ảo, đồng thời có vô số đạo vận và đạo tắc, lượn lờ xung quanh.
Thần hồn của hắn sớm đã được đạo ý gia trì, hôm nay lại được đạo tắc quấn quanh, tràn ngập đạo vận, hiện tại hắn chẳng khác gì hoá thân của đại đạo.
Không biết đã trải qua bao lâu.
Sở Huyền phát hiện bản thân đang ở một chỗ kỳ lạ.
Dưới chân rất mông lung, không nhìn thấy điểm cuối, tựa hồ giống một con sông lớn, lại như là vòm trời.
Chỉ cảm thấy, vô số đạo tắc, đang bao quanh hắn, tràn ngập đạo ý, đạo vận.
Hỗn Độn Chung bên trong thần hồn, tản mát ra ánh sáng mờ ảo.
Đây là đại đạo?
Sở Huyền nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, nhìn về bốn phía, chỉ có một loại cảm giác mông lung mờ ảo.
Cũng không nhìn thấy gì.
Đại đạo vốn vô hình.
Hắn lấy Nguyên Sơ Đạo Tinh trong thần hồn ra ngoài, nắm ở trên tay, đột nhiên đạo ý, đạo tắc, đạo vận ở bốn phía, dùng tốc độ điên cuồng tiến vào bên trong nó.
Nguyên Sơ Đạo Tinh phát ra chút ánh sáng, đạo tắc đang hoàn thiện, thậm chí bên trong đang uẩn dưỡng lấy một đại đạo nho nhỏ.
Sở Huyền chỉ biết khen mình thông minh.
Quả nhiên, mang Nguyên Sơ Đạo Tinh theo là lựa chọn chính xác.
Trực tiếp uẩn dưỡng trong đại đạo, tốc độ tiến hoá của nó sẽ nhanh như tên lửa.
Sau khi thần hồn quay về, Tiểu Thế Giới sẽ được thăng cấp.
Hơn nữa, Nguyên Sơ Đạo Tinh sẽ càng trở nên liên kết với đại đạo.
Thậm chí còn, chỉ cần mình uẩn dưỡng đủ mạnh, có thể dùng Nguyên Sơ Đạo Tinh, tiến vào đại đạo do nó tạo ra.
Sở Huyền càng nghĩ càng mừng.
Trong đại đạo cũng không có phong cảnh gì, cũng không tồn tại thứ gì.
Sở Huyền từng bước đi thẳng về phía trước.
Dù sao, Thần Hồn Du Đại Đạo, không thể quá một ngày.
Đương nhiên là cố gắng đi xung quanh, cảm ngộ nhiều một chút, nâng cao khả năng tiếp xúc với đại đạo.
Sở Huyền một tay nâng Nguyên Sơ Đạo Tinh, đi lại bên trong đại đạo, giống như là chủ nhân của nơi này, đang nhàn nhã du lịch.
Hắn cũng không lo lắng gặp phải nguy hiểm.
Đừng nói là bên trong không có ai, cho dù có người, cũng không cần phải sợ.
Thần Hồn Du Đại Đạo, là phần thưởng từ hệ thống, tự nhiên có thể bảo đảm sự an toàn của hắn.