Chương 269. Hai mắt khép lại, vung đao xuống!
Editor: Kingofbattle
Bỏ ra thời gian ba ngày, Tiểu Tà Vương đã luyện hóa xong dược lực, thân thể hắn đã khôi phục lại bình thường.
Nhưng mà, căn cơ bị hao tổn, không phải là dùng một viên Đế đan là có thể trị khỏi.
Trong lòng hắn đầy kích động, lại cầm lấy một bình thuốc.
Bên trong là đan dược chữa trị căn cơ bị hao tổn.
Tiểu Tà Vương lại đổ ra một viên thuốc, trực tiếp nuốt vào, tiếp tục luyện hóa.
Sau khi đan dược vào bụng, đan dược liền tan ra thành một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, vốn là căn cơ bị tổn hại, đang từ từ khôi phục, sinh cơ bị mất, cũng được bổ sung.
"Tiền bối, ân tái sinh của ngài, Tiểu Tà Vương suốt đời không quên, bất luận ngài có nguyện vọng gì, ta cũng sẽ dành cả đời, hoàn thành giúp ngài! "
Tiểu Tà Vương rất cảm động, liếc nhìn quyển bí tịch trên bàn đá, trong lòng hắn tràn đầy mong đợi.
Tiền bối để lại công pháp tuyệt thế bực nào?
À không, có lẽ nên gọi là sư tôn mới đúng!
Sau trị chữ trị căn cơ xong, Tiểu Tà Vương lại cầm lấy một bình sứ nhỏ, ở trong này có chứa đan dược nâng cao thiên phú.
Nuốt xuống một viên đan dược, Tiểu Tà Vương liền có cảm giác tư chất của mình đã được đề thăng.
Loại đan dược thế này, viên đầu tiên là có hiệu quả tốt nhất, bởi vậy sau khi ăn một viên, Tiểu Tà Vương cũng không dùng tiếp.
Hắn kích động vươn tay, cầm lấy bí tịch trên bàn đá.
Trên bìa sách có ghi bốn chữ : Tịch Tà Tiên Kinh !
Tiên Kinh?
Đây là công pháp có cấp bậc mạnh hơn cả Thần pháp trong truyền thuyết?
Tiểu Tà Vương kích động tới mức hai tay run lẩy bẩy, lật ra trang đầu tiên.
Đập vào mi mắt, là tám chữ to tướng.
"Muốn luyện công này, vung đao tự cung! " ( tự cung : tự thiến)
Tiểu Tà Vương: "? ? ? "
Khi nhìn thấy tám chữ này, toàn thân Tiểu Tà Vương đều choáng váng.
Trong đầu hắn nổ một tiếng.
Đây là đại cơ duyên sao?
Phải tự cung mới có thể tu luyện công pháp này?
Hai tay hắn càng thêm run rẩy.
Hai mắt đều đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm dòng chữ trên bí tịch.
"Muốn luyện công này, vung đao tự cung! "
Phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ: " Trảm căn tuyệt niệm, cần phải có đại nghị lực, mới có thể tu luyện công pháp này! "
Muốn trảm căn tuyệt niệm? ( cắt đứt căn cơ để chuyên tâm tu luyện, căn cơ ở đây là bộ phận sinh sản)
Trong đầu Tiểu Tà Vương, liền xuất hiện bóng hình một cô nương xinh đẹp, dung nhan diễm lệ!
Làm sao mà hắn có thể cam lòng trảm căn tuyệt niệm?
Nhưng mà, trong đầu lại nhớ lại, tình cảnh mình bị Tà tử tra tấn dã man, cùng với Tà Vương đã hy sinh vì báo thù cho hắn.
Không trảm căn tuyệt niệm, làm sao có thể báo thù rửa hận?
Đứng trước lựa chọn khó khăn!
Nội tâm Tiểu Tà Vương rất thống khổ, khuôn mặt đã trở nên vặn vẹo.
Vừa nhắm mắt lại, một bên là Sở Vân xinh đẹp tuyệt trần, một bên là tình cảnh bị tra tấn đau đớn, cùng với Tà Vương đã chết.
Rốt cuộc, hắn lựa chọn báo thù!
Không có thực lực cường đại, làm sao có thể sống sót tại Nam Châu?
Làm sao dám nhìn mặt Sở Vân?
Tiểu Tà Vương lấy ra một thanh đao.
Cây đao này vô cùng sắc bén, lưỡi đao còn bắn ra ánh sáng lạnh lẽo.
Một tay hắn cởi bỏ thắt lưng.
Một tay giơ đao lên, cúi đầu nhìn xuống một chút, hắn cảm thấy thống khổ, bèn nhắm mắt lại.
Trong miệng tự thì thào: "Bảo, từ nay về sau, ta chỉ có thể thầm lặng bảo hộ cho nàng rồi! " (Bảo ở đây là chỉ Sở Vân, xem lại chương 200)
"Bảo, nàng yên tâm, cho dù ta không còn trọn vẹn, ta vẫn yêu nàng như xưa, ta vẫn sẽ vì nàng mà xông pha khói lửa! "
"Bảo, cho dù ta có trảm căn tuyệt niệm, thì tình yêu của ta đối với nàng vẫn không đổi! "
Tiểu Tà Vương trợn mắt thêm lần nữa, cúi đầu liếc nhìn tiểu huynh đệ của mình, xem như là tạm biệt lần cuối.
Hai mắt hắn khép lại, vung đao xuống!
Thử!
"Ách......Á... Á... Á...! "
Thân thể Tiểu Tà Vương co quắp lại, ngã trên mặt đất, phát ra tiếng hét thảm không giống người.
"Tà tử, ta sẽ bâm thây người thành ngàn mảnh! "
"Ta sẽ không tha cho ngươi, ta cũng phải thiến ngươi! "
"Á... Á... Á........."
"Bảo, ta rất nhớ nàng........."
Gương mặt Tiểu Tà Vương vặn vẹo, cố nén đau nhứt kịch liệt cùng nội tâm bi thương, sau khi cầm máu băng bó, đã ngồi lại trên ghế.
Ánh mắt hắn vô cùng nóng bỏng, tiếp tục đọc Tịch Tà Tiên Kinh, rốt cục đã đủ điều kiện tu luyện công pháp này.
Hắn lật trang tiếp theo.
Hả?
Tại sao trang này lại không có chữ viết?
Tiểu Tà Vương có một dự rất cảm xấu.
Tiếp tục lật tiếp trang sau.
Rốt cục, đã có chữ viết !
Nhưng mà, khi nhìn thấy dòng chữ này, hơi thở Tiểu Tà Vương liền bắt đầu dồn dập.
Hai mắt hắn đỏ lựng, không nhịn được mà bật khóc.
Khuôn mặt trở nên vặn vẹo mà dữ tợn.
Bên trên trang thứ hai, lại viết một dòng: "Nếu không tự cung, vẫn có thể luyện thành! "
Đồng dạng có chữ nhỏ chú thích: " Không nếm trải tư vị thế gian, thì làm sao có thể rèn luyện tâm cảnh? Những cường giả tuyệt thế từ xưa, đều phải nếm mật nằm gai, trải qua nhiều thử thách! "
"Những kẻ làm theo trang đầu tiên, đoạn căn tuyệt dục, chính là kẻ nhu nhược! "