Chương 304. Tam Tiểu Thư Dư Gia !
Editor: Kingofbattle
Xưa nay Sở Bình Phàm rất khiêm tốn, hắn vẫn biết không nên để lộ tiền tài ra ngoài, vì giảm bớt những phiền phức không đáng có, hắn vẫn một mực khiêm tốn.
Tận lực không thu hút sự chú ý của người khác.
Chỉ có điều, cho dù hắn khiêm tốn, vẫn sẽ có người chú ý đến hắn.
"Khà khà, tiểu tử khờ khạo này, rất khoẻ mạnh, bắt lấy hắn. "
Lúc Sở Bình Phàm đi ngang qua một toà thành nhỏ, đã bị mấy gã lưu manh theo dõi.
Bất quá thực lực của mỗi tên chỉ là Phàm cảnh, nhưng mà quần áo và trang sức của bọn hắn mặc, hẳn là người của một thế lực nào đó.
Gương mặt Sở Bình Phàm đầy hắc tuyến, mình khiêm tốn như vậy, vẫn có người đứng ra gây phiền phức sao.
Chẳng lẽ trời sinh mình có bộ dáng dễ bắt nạt.
U Nhi cũng rất tức giận.
"Vậy mà dám nói Phàm Phàm nhà ta khờ khạo, rất quá đáng, ta sẽ cho bọn hắn biết sự khủng bố của quỷ! "
Mấy gia hoả lưu manh vô lại, đang chuẩn bị ra tay bắt Sở Bình Phàm, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân rét lạnh.
Phảng phất có thứ kinh khủng gì đó bám lên người bọn hắn.
Bọn hắn không nhịn được mà run cầm cập.
"Chết đi cho ta! "
Đột nhiên xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp, đánh bay một lũ lưu manh ra ngoài.
"Người của Ác Sát bang, thật sự là càng ngày càng quá đáng, ngay cả người bình thường cũng dám bắt."
Người ra tay, là một nữ tử có dung mạo xinh đẹp.
Tu vi Chân cảnh tầng ba.
Sở Bình Phàm hơi sững sờ, đang không biết có nên cảm tạ nữ tử này không.
Dù sao thì đối phương có lòng tốt, mới ra tay giúp mình.
Chỉ có điều, hắn cũng không cần...
Cho nên hơi do dự, tình huống này, rốt cuộc có nên cảm tạ hay không?
"Này, tên ngốc kia, ta đã cứu ngươi, còn không biết nói lời cảm ơn sao? "
Dư Bối Bối phủi tay, nhìn thấy Sở Bình Phàm đang ngây ngốc, lập tức có chút không vui.
Bất quá khi nhìn thấy bộ dáng đần thối của Sở Bình Phàm, lập tức không còn tâm tư so đo, khẽ phất tay rồi nói : "Được rồi, ta không so đo với tên ngốc như ngươi. "
Sở Bình Phàm rất tức giận.
"Ngươi mới là tên ngốc! "
"Hi hi, ngươi còn không phục, có tin cô nãi nãi đánh ngươi thành đầu heo hay không ? " ( cô nãi nãi : bà cô)
Dư Bối Bối huơ lên nắm đấm, uy hiếp nói.
"Mặc kệ ngươi. "
Sở Bình Phàm không để ý tới nàng.
"Tên ngốc, ngươi chỉ là kẻ yếu đuối, không biết sợ chết..., còn chạy loạn khắp nơi......Hi hi, tên ngốc này lại không biết nghe lời! "
Dư Bối Bối khẽ phất tay, trong tay đã xuất hiện một cây roi.
Đang định giơ roi lên muốn quất người, bất quá liền ngưng lại.
"Được rồi, tên ngu ngốc, chỉ là một người bình thường, nếu ta quất một roi, chắc chắn ngươi sẽ bị chém thành hai khúc, vậy thì uổng công cứu ngươi. "
Đang muốn quay người rời khỏi.
Đột nhiên nghe thấy một giọng nữ tức giận, truyền đến từ bên người Sở Bình Phàm.
"Ngươi mới là tên ngu ngốc! "
Còn không đợi nàng kịp phản ứng, chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh, tựa hồ có thứ gì tiến vào thân thể của nàng.
Sau đó, liền đã mất đi khả năng khống chế cơ thể.
Dư Bối Bối bắt đầu hoảng sợ.
Hai mắt nàng trừng to, đang muốn cầu cứu, nhưng lại phát hiện mình không thể làm được.
Ý thức của nàng vẫn thanh tỉnh, nhìn thân thể của chính mình, tung tăng như chim sẻ chạy đến bên người Sở Bình Phàm.
Sau đó đưa tay ra, khoác lên cánh tay của tên ngốc kia.
Sở Bình Phàm rút tay về, trừng U Nhi, nói: "Đừng nghịch ngợm! "
Dư Bối Bối hoảng sợ phát hiện, bản thân tự mở miệng, hơn nữa một tay đang đặt ở trước ngực, bộ dạng đang muốn cởi áo.
Vừa nghe thấy lời mình nói ra, khiến cho nàng suýt ngất.
"Phàm Phàm, ngươi có muốn nhìn thân thể của nàng ta không, nếu không ta cởi y phục của nàng, cho ngươi nhìn một chút? "
Trên mặt U Nhi nở một nụ cười tà ác.
"Đừng có làm bậy, không nên làm trước mặt nhiều người "
Dư Bối Bối sợ hãi không thôi, trong lòng không ngừng gào thét.
Nàng rất muốn hô cứu mạng, nhưng lại không thể làm gì.
Gương mặt Sở Bình Phàm đen như đít nồi, đang định giơ tay muốn gõ lên trán U Nhi, lại nghĩ nàng đang nhập vào Dư Bối Bối, chỉ có thể thu tay về.
Hắn tức giận nói: "Ngươi cũng không nên làm ẩu, đừng nghịch nữa, nhanh trở về đi! "
"Nàng dám mắng ngươi là đồ ngốc, ta chỉ muốn trừng phạt nàng một chút, cho nên nhập thể chừng ba ngày là được rồi. "
U Nhi hừ lạnh, bèn đáp.
Tiếp đó, lại hỏi Dư Bối Bối : "Này, ngươi tên là gì? "
Dư Bối Bối phát hiện mình đã có thể nói chuyện, trước tiên là muốn cầu cứu, lại kinh hãi phát hiện, chỉ cần nàng có ý định cầu cứu, liền không thể phát ra chữ nào.
Tựa hồ, trong thân thể nàng, có tồn tại một thứ biết nàng suy nghĩ chuyện gì.
"Ta, ta là Dư Bối Bối, ta là người Dư gia! "
Vào lúc này, nàng chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên trên gia tộc, chỉ mong đối phương sẽ biết sợ.
"Dư gia? "
Sở Bình Phàm kinh ngạc nhìn nàng, nói: "Là Dư gia một trong tam đại gia tộc của Đông Châu sao? "
"Đúng, đúng, ta là Tam tiểu thư Dư gia, Dư Bối Bối. "
Dư Bối Bối cuống quít đáp lời.