Chương 390. Ô trọc chi huyết !
Editor: Kingofbattle
Vương Lạc cùng Hạng Tinh, hào hứng bừng bừng, bắt đầu luyện chế thần huyết, mong muốn dung hợp 5 giọt thần huyết thành một giọt
Không hề quan tâm hai phe Tào Thiên Nhất và Phượng Thiếu Thanh đang tức giận.
"Muốn nuốt toàn bộ chí bảo, không có khả năng đâu, mau giao ra một kiện! "
Tào Thiên Nhất tức giận trừng mắt với đám người Đinh Việt.
Đinh Việt ngáp một cái, uể oải nói ra: "Dùng bản lĩnh độc chiếm, tại sao phải giao ra? Nếu có năng lực, ngươi tới giành đi...! "
Bộ dáng này rất là gợi đòn!
"Đã như vậy, thì đừng trách ta hung ác! "
Tào Thiên Nhất giận giữ gầm to một tiếng, kim quang trên người bộc phát dữ dội.
Trên người Mạc Hồng Lưu cũng toả ra hắc quang, tiếp đến kim quang cùng hắc quang dung hợp thành một khối giữa không trung.
Ầm ầm!
Mặt đất nứt ra một khe hở, bỗng nhiên phun trào lên một cỗ huyết dịch màu đen, tràn ngập khí tức hôi thối, vô cùng u ám.
Huyết dịch màu đen tràn ngập bốn phía, liên tục ngưng tụ thành khí tức quỷ dị.
Khí vận chí bảo đang run rẩy, tựa hồ cảm nhận được uy hiếp.
"Ô trọc chi huyết! " (dịch : máu bẩn)
Sắc mặt Phượng Thiếu Thanh hoàn toàn thay đổi.
"Tào Thiên Nhất, ngươi bị điên sao? "
"Ô trọc chi huyết là thứ gì? "
Đinh Việt nhíu mày, hắn không biết đây là thứ gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, cái loại ô trọc chi huyết này, tuyệt không phải vật tốt lành.
Âm thầm khởi động Vực chi lực, mong muốn ngăn cản huyết dịch này.
Hắc Nguyệt biến sắc, nói: "Ô trọc chi huyết? Nguy rồi! "
"Đó là thứ gì? "
Mấy người Tiêu Lương lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, nhìn về phía nàng.
"Ha ha, không hổ danh là hậu duệ Nhân Vương, vậy mà cũng biết ô trọc chi huyết! "
Tào Thiên Nhất cười đến mức điên cuồng.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua Tần Doanh cùng mấy người Đinh Việt.
"Thứ mà Tào Thiên Nhất ta không chiếm được, thì ai cũng đừng hòng mơ tưởng!"
"Tần Doanh, ngươi cho rằng có thể thắng ta? Ha ha, Tào Thiên Nhất ta, không bao giờ thua được! "
Theo ô trọc chi huyết, không ngừng nhỏ xuống, tất cả mọi người đều cảm nhận được một loại khí tức quỷ dị.
"Đi mau! "
Tiêu Lương biến sắc nói ra.
"Không còn kịp rồi, không sạch sẽ chi huyết vừa xuất hiện, thì đã khoá chặt vào khí vận chí bảo, trốn không thoát. "
Sắc mặt Hắc Nguyệt hơi khó coi, đáp lời.
"Ngươi còn chưa nói, ô trọc chi huyết là thứ gì? "
Đinh Việt buồn bực, thốt ra một câu.
"Theo lời đồn đại, là huyết dịch từ một chỗ tuyệt địa bên trong Hoang Cổ vực, có lực lượng quỷ dị có thể làm vấy bẩn khí vận, cũng có lời đồn là do vô số huyết dịch của Thần cảnh chêt đi rồi hóa thành. "
"Có một cách nói khác, là do rất nhiều Thần cảnh không cam lòng chết đi, cho nên huyết dịch kia mang theo không cam lòng cùng oán khí, cảm thấy bởi vì khí vận của mình quá xấu, mới nhận lấy kết quả như vậy, dần dà, rồi biến thành ô trọc chi huyết, ô trọc khí vận......"
Giọng nói Hắc Nguyệt trầm xuống, giải thích.
Đây là những tin tức nàng từng thấy qua trong sách cổ, tuyệt đối không ngờ, vậy mà thật sự tồn tại ô trọc chi huyết.
Hơn nữa, còn bị người khác mang ra ngoài, xem như là hậu chiêu.
"Ha ha, biết rõ thì thế nào? Hôm nay, kích phát ô trọc chi huyết, khí vận chí bảo sẽ bị huỷ, ai cũng đừng mơ chiếm được chỗ tốt. "
Gương mặt Tào Thiên Nhất trở nên dữ tợn, nói ra.
"Tào tặc, đúng là thủ đoạn thâm độc...! "
Sắc mặt Tần Doanh lộ vẻ âm trầm.
Vậy mà Tào Thiên Nhất lưu lại thủ đoạn bực này, ngay cả hắn cũng không ngờ tới.
Nhìn về phía mấy người Đinh Việt, nói: "Nếu như tin ta, tạm thời cứ giao chí bảo cho ta, có lẽ Tần mỗ sẽ có biện pháp bảo vệ khí vận chí bảo. "
Hắn muốn dựa vào Nhân Vương Đạo Binh, để chống đỡ ô trọc chi huyết.
"Cũng không phải vấn đề tin hay không, chúng ta đã có biện pháp. "
Đinh Việt trả lời một câu.
Sau đó truyền âm cho mấy người Tiêu Lương nói: "Ô trọc chi huyết này, sư tôn có thể giải quyết hay không? "
Giờ phút này, theo ô trọc chi huyết nhỏ xuống, khí vận chí bảo trong tay, đã chịu ảnh hưởng.
"Khẳng định tiên sinh có thể giải quyết.... "
Tô Tiên Nhi mở miệng nói: "Bất quá, có lẽ không cần làm phiền tiên sinh, cái gốc Phệ Linh Hoa kia, có lẽ có thể nuốt ô trọc chi huyết ? "
Vừa nhắc đến Phệ Linh Hoa, thì đã nhìn thấy phía xa, có một gốc quái thụ, trên thân mọc hàng nghìn đoá hoa đỏ rực rỡ, phát ra ánh sáng chói mắt. ( quái thụ : cây quái dị)
Ánh sáng chớp loé liên tục, tựa hồ bộ dạng rất hưng phấn.
Rễ cây giống như chân người, nhanh chóng chạy tới.
Trong ánh mắt khiếp sợ của đám người Tào Thiên Nhất, Phệ Linh Hoa hóa thành một gốc quái thụ che kín bầu trời, tất cả cánh hoa đều mở ra, rễ cây kéo dài trên mặt đất.
Một cái rễ cây vươn dài đến trước mặt Phượng Thiếu Thanh, trực tiếp vung lên cao, đánh hắn bay ra ngoài.
Sau đó lại thấy từng bông hoa trên thân Phệ Linh Hoa, phát ra thanh âm dễ nghe, cả gốc cây phát ra một cỗ hấp lực, hút sạch sẽ tất cả ô trọc chi huyết.
Tựa hồ bộ dáng rất say mê, như vừa ăn vào một loại mỹ vị thế gian.
Khí tức ô trọc chi huyết đều hội tụ về phía Phệ Linh Hoa, không hề ảnh hưởng tới khí vận chí bảo.