Chương 113
Du Xuân
Quay lại thời gian và không gian này.
Ngày 26 tháng 3 năm 2001.
Lão Tôn đứng dậy, đem khách nhân đưa đến cổng.
Bên cạnh Lưu công nhân còn có một người mặc âu phục, thần sắc trầm ổn, rất có vài phần khí thế.
"Như vậy Tôn chủ nhiệm, hôm nay chúng ta liền cáo từ, điều kiện chúng ta đưa ra, ngài có thể suy nghĩ thêm một chút."
Lão Tôn thận trọng cười cười, mở cửa tiễn khách.
Vừa đóng cửa phòng đi trở về phòng khách, lại nghe thấy âm thanh gõ cửa.
Lão Tôn xoay người đi mở cửa, đã nhìn thấy…
Con heo con mi thanh mục tú.
Trong lòng Lão Tôn thực có chút chán ngấy.
Bộ dáng Trần Nặc cười mị mị… Thôi, đưa tay không đánh người mặt tươi cười.
Sau lưng, còn có một người đàn ông mặc áo khoác.
"Làm gì?"
"Đến để cung cấp sửa của kính cho ngươi."
"…" Lão Tôn cắn cắn răng hàm, vẫn là cho hắn tiến vào.
Phía sau là ông chủ cửa hàng cửa kính, vào cửa hỏi vài câu, thẳng đến phòng ngủ chính của ão Tôn.
"Chính là nơi này?" Chỉ vào cửa sổ đã dán giấy báo lên.
"Đúng đúng đúng, ngươi cô gắng làm nhanh một chút, cũng không thể một mực để cái lỗ thủng này sinh hoạt."
"Yên tâm, ngày mai liền đem tới cho ngươi. Đóng gói kỹ!"
Chủ tiệm cửa kính đo xong kích thước, Trần Nặc bỏ tiền thanh toán.
Lão Tôn ở một bên mắt lạnh nhìn, không muốn lại khách khí.
Là tại hắn!
Khuya ngày hôm trước, sau khi cửa kính bị đập vỡ, lão Tôn vọt tới cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng chạy trốn của con heo nhỏ này!
Cái này kêu là gì, cái này gọi là bắt gian tại trận… Phi!! Cái này gọi là người và vật trộm đều có được!
Tiễn chủ tiệm cửa kính đi, sắc mặt lão Tôn âm trầm, đang muốn nói gì đó. Trần Nặc lại mở miệng trước.
"Vừa rồi thời điểm ta đi lên gặp Lưu công… Ân, Lưu lão sư?"
Lão Tôn suy nghĩ một chút: "Ừm, hắn cùng Triệu tổng của công ty giáo dục đến, tìm ta đàm một ít chuyện."
"Trường học?" Trần Nặc đi đến trước sô pha ngồi xuống, theo thói quen liền đưa tay lấy hộp thuốc lá trên bàn trà, sau đó động tác này bị lão Tôn mở to hai mắt trừng trở về.
"Thói quen thói quen." Trần Nặc cười cười, vội vàng chuyển chủ đề: "Công ty giáo dục tìm ngươi gia hạn hợp đồng?"
"Làm sao ngươi biết?"
"Đoán a."
Kỳ thật không khó đoán.
Học kỳ này vừa kết thúc thì Số 8 sẽ liền triệt để cải cách, từ trường công chuyển thành tư nhân. Công ty tập đoàn giáo dục kia có mưu đồ rất lớn, quy hoạch làm cũng không nhỏ.
Cải cách thành trường học tư nhân, cái gì là trọng yếu nhất?
Đương nhiên là lực lượng giáo viên a.
Cái trường học Số 8 tồi tàn này, đem lịch sử trường học lật về hai mươi năm trước, thời điểm tỉ lệ lên lớp cao nhất, đều là lúc mấy năm trước do lão Tôn trực ban chủ nhiệm.
Lão Tôn cũng là người duy nhất của toàn trường trong lúc còn tại chức đã cầm qua giải thưởng giáo sư ưu tú.
Tiếp tục ở trường công, có lẽ các vấn đề cẩu thí xúi quẩy, lão Tôn có thể sẽ không được coi trọng.
Nhưng trường học dân doanh xí nghiệp tư nhân, nhà tư bản muốn lợi nhuận. Cải cách xong toàn bộ tiếp quản trường học, lão Tôn thuộc loại vương bài thứ nhất dưới trướng có thể đánh, làm sao có thể chắp tay đẩy đi ra ngoài?
Khẳng định sẽ tìm đến lão Tôn đàm gia hạn hợp đồng.
"Bọn hắn muốn để cho ngươi chỉ huy trực ban?"
"Mang lớp tốt nghiệp, chủ nhiệm lớp, tổ trưởng niên cấp, cũng là giám độc giáo dục và nghiên cứu."
"Đãi ngộ khẳng định tăng a?"
"Ừm, so với ban đầu… Này! Tiểu tử như ngươi! Chuyện tiền bạc, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Trần Nặc nhìn lão Tôn, nghĩ thầm, khẩu khí đừng cứng như vậy a đồng chí lão Tôn, ngươi còn thiếu ta hai mươi vạn đâu.
Bất quá nhìn dáng vẻ của lão Tôn, giống như cuộc thương lượng vừa rồi cũng không tốt a.
"Ngươi không ký?"
Lão Tôn thở dài.
Kỳ thật, sao lại không muốn ký đâu. Lão Tôn người này, là thật tâm thích việc dạy học trồng người. Huống chi người ta còn chủ động đề cao đãi ngộ. Bên trên còn có mẹ già, phía dưới có con thở, tất cả đều cần ăn cơm nha.
Bên trong khẳng định đã động tâm.
Nhưng…
Trần Nặc minh bạch, vẫn là vì việc cho vay nặng lãi lần trước.
Lão Tôn người này rất yêu quý lông vũ, chuyện kia ảnh hưởng rất xấu, đến hiện tại trong trường học vẫn đều có nhàn thoại, lão Tôn là ngượng nghịu trở về dạy học.
"Được rồi, một đứa trẻ chưa trưởng thành như ngươi, nghe ngóng nhiều như vậy làm gì." Lão Tôn khoát khoát tay: "Hôm nay đừng có trốn khóa, đi học cho tốt!"
Đứa trẻ chưa trưởng thành?
Trần Nặc cười tủm tỉm nhìn lão Tôn.
Đồng chí Lão Tôn, nếu như ta gan lớn thêm tý nữa, con gái của ngươi đều có thể nghỉ đẻ.
Trần Nặc đứng dậy cáo từ, rời khỏi nhà lão Tôn.
Bất quá cũng không đi tới trường học, mà là tản bộ đi tới phòng máy tính và trung tâm trò chơi xung quanh, sau đó đến khi tiếng chuống của tiết học cuối cùng vào buổi chiều vang lên mới trở về phòng học.
"Trần Nặc, thứ bảy trường học tổ chức đi du xuân. Ngươi có muốn đem Tiểu Diệp Tử cũng mang theo không?"
Tôn Khả Khả thấy Trần Nặc đã trở về, trước tiên liền bu lại.
Du xuân?
Cái từ này nghe liền cực kỳ xa lạ. Cũng đã hơn hai mươi năm chưa từng nghe qua cái từ này.
Trần Nặc suy nghĩ một chút, thứ bảy dù sao cũng không có việc gì, gật đầu.
Đối với thanh thiếu niên nói, thời học sinh chỉ có một vai điều đáng để vui vẻ, chuyến du xuân hàng năm, có lẽ là một trong số ít niềm vui có thế được xếp hạng phía trước.
Trần Nặc nhớ kỹ ở đời trước khi hắn còn bé, ký ức lúc trường học tổ chức chuyến du xuân:
Người chen chút trên xe buýt.
Trên đường đi cười đùa ca hát.
Đứng xếp hàng để tiến vào những khu vực danh lam thắng cảnh đông đúc.
Các loại đồ ăn vặt và nước ngọt chất đầu túi xách.
Đương nhiên, vui vẻ nhất chính là, nếu như ở trên xe buýt, có thể cùng nữ sinh mà mình thầm mến vừa vặn ngồi cùng một chỗ…