Chương 114
Hoa Có Chủ
Địa điểm du xuân gọi là núi Lang Gia. Không phải núi lang nha của năm tráng sĩ. Đương nhiên nơi này cùng « Lang Gia bảng » cũng không có bất kỳ quan hệ gì.
Kỳ thật Lang Gia sơn dã này rất nổi danh, « Túy Ông đình ký » đều biết đi.
Vòng quanh tất cả các ngọn núi. Các đỉnh núi tây nam, rừng núi khe vưu mỹ, nhìn đến tươi thắm và sâu sắc, Lang Gia cũng vậy.
Núi Lang Gia này ở thành phố Chu Châu, tỉnh An Huy. Khoảng cách với thành phố Kim Lăng không tính quá xa, chạy hơn một giờ đồng hồ.
Trước khi trường Số 8 cải cách, không tính là trường học có tiền, nhưng cũng không có quá keo kiệt.
Từ công ty vận tải thuê mấy chiếc xe buýt, chở mấy trăm học sinh lớp mười và lớp mười một xuất phát.
Về phần lớp mười hai… Du xuân có gì, không có du xuân!
Chuẩn bị giải đề chiến đấu thi đại học, nó không thơm sao?
Ngồi trên xe buýt, trong lòng Trần Nặc nhẹ nhàng thở ra.
Thiếu điều.
Vừa rồi kém chút lại Tu La tràng.
Thời điểm tìm chỗ ngồi, Trần Nặc ngồi tại một chỗ giành cho hai người ngồi, sau đó…Em gái Lý kim chi, cùng em gái Tôn cải trắng, hai người liền đến nhìn Trần Nặc không nói lời nào.
Trần Nặc cười tủm tỉm đem Tiểu Diệp Tử ôm ngồi ở bên cạnh mình.
Được rồi, hai em gái liếc nhìn nhau.
Động tác của Lý Dĩnh Uyển thẳng thắn nhất, hừ một tiếng, quay người xuống xe.
Người ta là con gái của nhà tư bản, có xe nhỏ đi theo, nếu như không phải vì muốn theo ngồi cùng Trần Nặc, mới lười phải ngồi xe bus.
Tôn Khả Khả cũng hừ một tiếng, ngồi ở hàng ghế phía trước Trần Nặc.
Lão Tôn đồng chí tại toa xe phía trước điểm danh.
Ân, chuyến du xuân này lão Tôn cũng tham gia. Bởi vì chủ nhiệm lớp Ngô lão sư nói rằng vết thương chân bị té hồi mùa đông năm ngoái lại phát tác, không tiện tham gia du xuân — kỳ thật lão Ngô chính là lười biếng.
Mang theo mười mấy đứa nhỏ ra ngoài du xuân… Đối với học sinh tới nói là việc cực kỳ thoải mái.
Đối lão sư mà nói, chuyện này quả là ác mộng.
Mười mấy tên tiểu tử choai choai, có chân, có thể chạy có thể náo, mỗi người có suy nghĩ riêng, chạy ra ngoài chơi liền không biết kiềm chế. Quá hao tâm tổn trí lực để quản lý. Có thế khiến cho đầu của ngươi muốn nổ tung.
Đó có chỗ nào gọi là du lịch, quả thực tìm tội để chịu.
Không đi!
Ngô lão sư lớn tuổi, có thể bày ra lý do, tìm lý do chân đau không đi. Chủ nhiệm lớp các khóa, phàm là người trẻ tuổi, toàn bộ đều phải đi.
Làm người giữ trẻ tạm thời.
Cho nên việc lão Tôn đi, dù tư lịch của hắn nhỏ, nhưng lão Tôn làm người nhiệt tâm a. Huống chi con gái nhà mình cũng ở đây.
Tất cả đều vui vẻ ca hát trên đường đi, cũng không biết là ai ở nửa đường liền bắt đầu, các học sinh cũng liền xướng ca.
Tóm lại, trung nhị vô cùng.
Người không trung nhị uổng thời thiếu niên.
Cắt, Trần Diêm La khinh bỉ vô cùng.
Sau mấy phút đồng hồ.
Trần Tiểu Diệp tạch tạch tạch gặm một quả táo của Tôn Khả Khả cho, nhìn ca ca của mình đi theo mọi người cùng nhau ca hát: "Ngươi luôn luôn lòng mềm yếu, lòng mềm yếu, đem tất cả vấn đề đều để mình gánh…"
Lão Tôn có chút không được tự nhiên. Con heo con này, vì sao thời điểm hát bài ca này tổng sẽ lén lén lút lút nhìn mình?
Một lát sau, hát xong bài ca lòng mềm yếu liền đổi qua bài hát tiếp theo.
"Ta bây giờ bị thương rất nặng, bị thương rất nặng, bị thương rất nặng…"
Ân, lại nhìn ta?
Ý gì sao?
Xe buýt một đường đã tới chân núi Lang Gia.
Vừa xuống xe, bọn thiếu nam thiếu nữ choai choai này liền không kịp chờ đợi xông lên núi… Tìm « Túy Ông đình » trong truyền thuyết.
Nơi này Trần Nặc đời trước đã từng đi qua, chậm rãi đi ở cuối cùng, bàn tay dắt tay nhỏ của em gái. Nhìn các bạn cùng lớp như ong vỡ tổ hướng phía trên núi chạy tới.
Ân, chạy rất nhanh.
Tuổi trẻ, thật tốt.
Bất quá… Trần Nặc quay đầu nhìn thoáng qua một nơi cách xe buýt không xa, chỗ ấy có một cái đình sập sệ nhìn qua không quá thu hút.
Túy Ông đình nha, kỳ thật ngay tại chân núi nha.
Trần Nặc lấy ra một qả quýt lột vỏ, chia một nửa cho em gái, mình cầm một nửa, hai người một lớn một nhỏ cũng lười lên núi, an vị tại một băng ghế đá bên cạnh Túy Ông đình.
Sau đó đã nhìn thấy chiếc xe con hiện đại của công ty nhà em gái chân dài lái vào bãi đỗ xe. Tài xế Triều Tiên cũng không biết đường, nửa đường rẽ vào ngã ba, lúc này mới đến, lúc xuống xe, tài xế hung hăng đối cúi đầu khom lưng xin lỗi em gái chân dài, sau đó bị em gái chân dài tức giận đuổi đi.
Em gái chân dài nhìn xe buýt ở bãi đỗ xe của trường Số 8 đã trống rỗng, tìm một vòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của mấy người mặc đồng phục caro xanh trắng xấu xí, không khỏi có chút lo lắng.
Khoảng thời gian này vừa lúc là thời gian cao điểm, không ít trường học cũng tổ chức du xuân ở núi Lang Gia. Bãi đỗ xe ở dưới núi gần đó còn có không ít học sinh của trường học khác.
Quả thực chính là một buổi triễn lãm đồng phục học sinh xấu xí của thời đại này.
Caro vàng trắng, caro xanh đỏ, caro trắng lục…
Giống như những đứa trẻ đột biến được sinh ra bởi cùng một mẹ. Kiểu dáng cơ bản đều giống nhau, bất quá chỉ là đem màu sắc hoa văn thay đổi thôi. Tất cả đều là loại áo khoác thể thao to lớn.
Lý Dĩnh Uyển tìm hai vòng ở phụ cận, không tìm được người, càng phát ra lo lắng.
Ngoại hình của cô xuất chúng, thể chất thuộc loại kháng với debuff giảm nhan sắc của đồng phục xấu xí này, rất nhanh, bên người đã hấp dẫn tới mấy tên học sinh mặc động phục vàng trắng, đỏ lam, trắng lục.
Một đám nam sinh choai choai vây quanh em gái Triều Tiên, mới mở miệng hỏi thăm, ngữ điệu của Lý Dĩnh Uyển xem lẫn giữ Hoa Ngữ và Nam Triều Tiên, cùng với gương mặt thanh lệ, còn có cặp chân thon dài dưới chiếc váy ngắn…
Các nam sinh kích động, liền vây quanh em gái chân dài không đi, có người trực tiếp bắt chuyện, có người làm bộ giúp nàng tìm người, kỳ thật là đang bắt chuyện.
Trần Nặc đem miếng quýt cuối cùng ném vào trong mồm, nghĩ nghĩ, không thể thật sự mặc kệ cô ấy nha.
Thế là đứng dậy, lảo đảo đi qua, tách đám người ra, cũng không nói chuyện, trực tiếp kéo tay em gái chân dài liền đi.
"Ai? Ngươi từ đâu tới…"
Các nam sinh không vui, nhưng vừa có người mở miệng, đã nhìn thấy em gái chân dài xinh đẹp này đã vui vẻ dán đi theo, hai tay liền ôm lấy cánh tay của Trần Nặc, một đường đi theo.
Mẹ kiếp… Có chủ a