Chương 123
Rơi Vào
Xe gắn máy cũng không có trực tiếp lái về nhà mà lại lượn vòng quanh, sau đó mới lái về phố Đường Tử.
Trần Nặc dừng xe ở ngã tư phía đông của phố Đường Tử.
Trời lúc này đã vào tầm bảy tám giờ tối, một ít tiệm cơm ven đường đã bắt đầu bày bàn ghế ra.
Từng quầy đồ nướng cũng đã được dọn ra. Ông chủ chỉ huy tiểu nhị, đem từng thùng bia dời ra ngoài, chồng chất ở bên cạnh bàn. Các loại xâu nướng trong tủ lạnh cũng được đem ra.
Lò nướng thịt cũng đã được châm lửa, máy hút khói đã hút hết khói ra, thải ra ở phía xa.
Mùi than lửa, mùi đồ nướng, mùi bia, những hương vị này pha tạp cùng nhau, nhưng lại không sặc mùi như trong tưởng tượng. Trong tiếng tiếng khói lửa nướng thịt còn có xen lẫn những tiếng la hét và cười to của các thực khách.
Tất cả những thứ này trộn lẫn lại với nhau, ngược lại sinh ra một tia hương vị đường phố, nồng đậm khói lửa nhân gian.
Trần Nặc dừng xe lại, sau đó đem Tôn Khả Khả ôm xuống.
Kỳ thật thiếu nữ đã thanh tỉnh, vừa rồi khi ở trên xe, thân thể vẫn phát run. Giờ phút này bị Trần Nặc ôm xuống xe, cô gái nhìn chằm chằm Trần Nặc.
Trần Nặc cởi mũ bảo hiểm ra và treo lên đầu xe máy, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tôn Khả Khả.
"… Ngươi, ngươi vẫn là Trần Nặc sao?" Ánh mắt cô gái có chút mê ly, sâu trong ánh mắt, lộ ra một chút nghi hoặc, mờ mịt, còn có một tia e ngại.
Trần Nặc đưa tay sờ tóc Tôn Khả Khả, thiếu nữ theo bản năng nghiêng đầu né một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được , mặc cho tay Trần Nặc sờ sờ trên tóc của mình.
Trong ánh mắt mê ly của cô gái nhỏ càng phát ra sự mờ mịt nồng đậm, cứ như vậy yên tĩnh nhìn Trần Nặc.
"Hôm nay, ngươi hoàn toàn dọa ta sợ. Ta nhớ được Trần Nặc, không phải cái dạng này, không có bản lãnh lớn như vậy." Trong mắt Tôn Khả Khả chậm rãi có lệ quang, có chút sợ hãi, có chút luống cuống: "Ta, ta đã biết ngươi gần ba năm. Ngươi trước kia cũng không thích liên hệ với bất kỳ ai, nhưng lúc âm thầm nói chuyện cũng có chút không đứng đắn. Thích đùa giỡn với mọi người, miệng độc vô cùng. Nhưng… Dáng vẻ đêm nay của ngươi, khiến ta không thể nhận ra ngươi được."
"Thay đổi, không tốt sao?" Trần Nặc thở dài.
Thiếu nữ do dự một chút, thấp giọng nói: "Tốt thì tốt, ngươi như lúc trước, quá u ám, khiến người khác không muốn tiếp cận ngươi. Hiện tại cả người của ngươi đều trở nên thật sáng sủa. Nhưng… Nhưng ngươi…"
"Ta như thế nào?"
"Ngươi của bây giờ trở nên đặc biệt thần bí, ta biết ngươi ba năm. Ngươi của trước kia, mặc dù cổ quái một chút, nhưng để cho người khác nhìn một chút liền có thể thấy rõ. Nhưng bây giờ, ta luôn luôn nhìn không rõ ngươi, luôn cảm thấy trên người của ngươi có thật nhiều thật nhiều bí mật."
Trần Nặc yên tĩnh nghe, không nói lời nào.
"Vừa rồi, đêm nay, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì a? Những người kia vì cái gì bắt ta, là vì để đối phó ngươi sao? Ngươi sao lại chọc tới những người này? Những người này là xã hội đen sao?" Tôn Khả Khả khóc lên: "Ngươi, ngươi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Ngươi sao lại trở nên lợi hại như vậy… Ngươi chừng nào thì đã trở nên lợi hại như vậy a. Ta thấy ngươi, đem tất cả mọi người trong phòng đều đánh bại."
Hai tay cô gái nắm lấy góc áo của Trần Nặc, cái cằm dựa trên bờ vai của Trần Nặc, một bên rơi lệ, một bên thấp giọng nỉ non: "Trần Nặc, Trần Nặc… Trần Nặc… Ngươi đến cùng đã xảy ra chuyện gì… Ta sao càng ngày càng cảm thấy, khoảng cách giữa ta và ngươi càng ngày càng xa… Ô ô ô ô ô ô…"
Đến cuối cùng, tất cả sợ hãi, lo lắng, mê mang cùng mờ mịt, rất nhiều cảm xúc tích lũy trong một đêm này rốt cục toàn bộ đều bị bạo phát ra, hai tay gắt gao nắm lấy góc áo Trần Nặc, thân thể liền thiếp trong ngực hắn, ô ô khóc lên.
Trần Nặc lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, lẳng lặng nhìn cô đem sự sợ hãi cùng lo lắng trong lòng đều khóc lên.
Chậm rãi, hắn vươn tay, đem cô gái ôm vào lòng, sau đó dìu cô, đi tới trước bàn của một quầy đồ nướng ven đường.
Trần Nặc dìu Tôn Khả Khả ngồi xuống, sau đó quay đầu lấy ra một chai bia từ két bia trên mặt đất, ngón tay cái nhẹ nhàng bắn ra, nắp chai liền bay ra ngoài.
Ông chủ phi thường có ánh mắt đi tới, đem một cái ly thủy tinh đặt ở trước mặt Trần Nặc, sau đó đặt thực đơn đồ nướng lên bàn.
Trần Nặc rót cho mình một ly bia, một hơi uống hết, sau đó lại rót một ly nữa, đẩy đến trước mặt Tôn Khả Khả.
"Uống một ngụm."
"Ta, ta không biết uống bia." Thiếu nữ nghẹn ngào nhỏ giọng nói.
"Nghe lời, ngươi uống một ly, đè nén kinh hãi lại." Thanh âm của Trần Nặc cực kỳ ôn nhu.
Tôn Khả Khả do dự một chút, nhưng vẫn nhu thuận cầm ly bia lên, uống hết một nửa, sau đó ở dưới ánh mắt dịu dàng của Trần Nặc, ngừng thở, đem nửa ly còn lại một ngụm uống hết.
"… Thật đắng." Tôn Khả Khả nhíu mày.
"Đắng là đúng rồi." Trần Nặc cười nhạt nói: "Bia sao, nào có cái nào không đắng với cay. Được rồi, một ly là đủ rồi."
Hắn đem cái ly ở trước mặt Tôn Khả Khả lấy đi.
Tôn Khả Khả cảm giác được, giờ phút này Trần Nặc đang nhìn chằm chằm vào ánh mắt của mình, hoàn toàn không giống với bình thường, bên trong mang theo một loại ý tứ quan sát phức tạp, tựa hồ đang chần chờ vì điều gì đó.
Nhìn một lát, Trần Nặc phảng phất như đang nhẹ nhàng cười khổ một cái.
Rốt cục, vẫn là… Bị rơi vào.