Chương 150
Tưởng Cương Lão Sư
Tâm tình của Tôn Khả Khả hôm nay tốt đẹp.
Trần Nặc rốt cục đã đến trường học, hai người hai ngày này đều không chút gặp mặt, mà điện thoại cũng không gọi được.
Trong lòng Tôn Khả Khả, tên nhóc Trần Nặc này chỗ nào cũng đều tốt, dáng dấp cũng đẹp như thế, lại biết nói chuyện, lại sẽ chọc cho mình vui vẻ, có đôi khi còn ôn nhu như vậy.
Chỉ có một thứ không tốt, suốt ngày thần thần bí bí lén lén lút lút.
Ân, còn có một thứ, chính là Lý châu chấu kia.
Nhưng chỉ cần Lý châu chấu kia không đến trường học, đó chính là vạn dặm trời trong xanh!
Hiếm khi Trần Nặc một cả ngày đều ở trường học như hôm nay, mà Tôn Khả Khả rốt cục có thể một người chiếm lấy gia hỏa này, bên cạnh không có đôi chân dài chướng mắt kia.
Một nửa tiết thể dục trôi qua, giáo viên thể dục theo thường lệ ném cho học sinh mấy quả bóng rổ và bóng chuyền, lại lần nữa chăn dê.
Nhóm học sinh lập tức tán loạn, bắt đầu chơi đùa nhốn nháo.
Trần Nặc ở trên bãi cỏ tìm một nơi mềm mại và dày nhất rồi dựa vào, ánh nắng mùa xuân phơi người ấm áp, cũng khiến người ta lười biếng.
Tôn giáo hoa ngồi bên cạnh, thân thể kém chút liền tiến sát trong ngực Trần Nặc… Nhưng còn cố kỵ đây là tại trường học.
Sau nụ hôn đầu tiên ở đêm hôm đó, trong lòng Tôn Khả Khả đã coi Trần Nặc là thành bạn trai của mình.
Ôm đều ôm, hôn cũng hôn rồi, đây không phải là bạn trai, còn có thể là cái gì? Đùa nghịch lưu manh sao?
Trong lòng Tôn giáo hoa lý luận chắc chắn.
Cô gái tựa ở bên cạnh Trần Nặc, trên mặt mang theo mỉm cười ngọt ngào, trong tay rút ra cỏ xanh, một cây một cây vê đến vê đi, vê đầy tay đều là nước cỏ xanh, liền thuận tay hướng trên đồng phục của Trần Nặc xoa.
Hai thanh niên tuổi trẻ cứ như vậy dựa vào, từ xa nhìn lại, ngược lại là hình ảnh xinh đẹp.
Trong lòng Trần Nặc cũng thoải mái, nằm xuống, liền có chút buồn ngủ…
Ngay lúc này, Tôn Khả Khả bỗng nhiên tiến tới, thấp giọng cười nói: "Hôm nay cha ta không ở nhà, đi công tác."
Hả?!
Trần Nặc giật mình một cái, lập tức ngồi dậy, nhìn Tôn Khả Khả.
Ngươi nhắc tới chuyện này ta cũng sẽ không buồn ngủ a!
"Lão Tôn đi đâu?" Thần sắc Trần Nặc rất bình tĩnh mà hỏi.
Tôn Khả Khả dăm ba câu nói một lần.
Minh bạch.
Công ty tổ chức đi công tác, người đứng đầu một số trường học trực thuộc công ty được triệu tập đến họp, lão Tôn là người đứng đầu công tác giảng dạy và nghiên cứu trường học được xác định vài tháng, cũng bị gọi đi, thảo luận về việc thăng chức và cải cách công tác giáo dục vào năm tới.
Đi Ngô Châu, chính là Ngô Châu có hồ Kim Kê trên đường Quan Nhàn.
Lần này đi ba ngày.
Trong mắt Trần Nặc chuyển động: "Kia…"
"Đêm nay ta phải đến nhà Tưởng lão sư học thêm ngữ văn, học viết văn."
Trần Nặc nhẹ gật đầu. Hắn hiện tại cơ bản đã hiểu rõ về tình huống học thêm của Tôn giáo hoa.
Lớp học thêm môn ngữ văn của Tưởng lão sư, cũng là giáo viên trong trường, dạy ban tốt nghiệp. Trình độ dạy học vẫn được, không được tốt lắm cũng không tính xấu, nhưng làm người cũng xem như rất tốt, nhân phẩm không kém, cùng lão Tôn xem như bạn bè.
Không có gì bất ngờ xảy ra, học kỳ của tháng sau bọn hắn sẽ lên lớp mười hai, vị Tương lão sư này sẽ dạy môn ngữ văn cho bọn họ.
Mà chủ nhiệm lớp, chính là cha vợ Trần Diêm La.
Ân, lão Tôn quang vinh trở về, lão Ngô vinh lui hàng hai, tiếp tục dưỡng chân của hắn đi.
Cho nên lão Tôn bắt đầu từ học kỳ này, đã mời vị Tưởng lão sư kia, dạy thêm môn ngữ văn cho Tôn giáo hoa, cũng coi như là trước làm quen một chút, học kỳ tiếp theo liền có thể liền mạch kết nối, cũng theo kịp tiến độ dạy học.
Đáng tiếc a!
Lão Tôn đi công tác cơ hội tốt như vậy, kết quả Tôn giáo hoa còn phải học thêm ban đêm.
Không có thời cơ đơn độc chung đụng đâu.
… Kỳ thật không học thêm cũng vẫn không tiện, Tôn giáo hoa còn phải còn có mẹ sao.
Nhưng mà, ở trong lòng Trần Nặc, thực sự không quá để mắt loại phụ nữ như Dương Hiểu Nghệ này.
Cho tới bây giờ trong lòng Trần Nặc coi như bà ta không tồn tại!
"Chúng ta rất lâu đều không có cùng nhau dạo phố. Trước đó còn hẹn sẽ cùng nhau xem phim đâu."
Tôn giáo hoa miệng lẩm bẩm.
Đáng thương nha.
Rõ ràng là bạn học chung trường chung lớp, lại tựa như Ngưu Lang Chức Nữ.
Trần Nặc nhìn khuôn mặt Tôn giáo hoa.
Thôi, rốt cuộc đã gặm qua người ta.
"Ban đêm ta cùng ngươi."
"A? Ta còn phải học thêm a."
"Không có việc gì, ngươi nhìn ta là được."
Sau khi tan học, Trần Nặc bảo Tôn giáo hoa về nhà ăn cơm và cầm sách vở trước. Mình thì đi ra ngoài một chuyến.
Nửa giờ sau, Trần Nặc gõ cửa nhà Tôn giáo hoa.
Tôn Khả Khả đã có chút đợi không kịp, thấy Trần Nặc tới, lập tức liền lôi kéo hắn đi ra ngoài.
Dương Hiểu Nghệ trong nhà còn muốn căn dặn hai câu chú ý an toàn đâu, một câu nói còn chưa dứt lời, cửa đều đóng lại.
Kỳ thật cũng không có gì để dặn dò.
Vị Tưởng lão sư kia ở đặc biệt gần.
Nhà Lão Tôn ở 504, nhà Tưởng lão sư ở 302.
Chung một tầng nhà ở lầu dưới.
Tưởng lão sư tên là Tưởng Cương. Bề ngoài trông khoảng hơn bốn mươi không tới năm mươi tuổi.
Có khuôn mặt của một người đàn ông hiền lành dễ tính..
Thời điểm Tôn Khả Khả gõ cửa cũng vừa qua giờ ăn cơm, bảy giờ.
Trong phòng khách của Tưởng lão sư đã còn có hai học sinh đang ngồi.
Một người là bạn chung lớp với Trần Nặc và Tôn Khả Khả, là người mà đến nay vẫn chưa được nêu tên tuổi, chính là lớp trưởng, ân, chính là người ngồi cùng bàn với Lý Dĩnh Uyển.
Còn có một người khác là nữ sinh lớp mười một, gọi Đỗ Hiểu Yến.
Ân, chính là tình huống Tu La tràng 1. 0 đã phát sinh trước đó, thời điểm Trần Nặc chơi bóng rổ, cô em gái đã đưa nước lọc cho Trần Nặc kia.
Bộ dáng của cô em gái này vẫn được, chưa nói tới xinh đẹp, nhưng rất có vài phần thiếu nữ xinh xắn đáng yêu. Tiếc nuối là…
Trần Nặc nhìn lướt qua.
Quá gầy!