Chương 151
Trần Diêm La Học Thêm
Thời điểm Tưởng Cương lão sư mở cửa, trước trông thấy Tôn Khả Khả, rất thân thuộc hô một câu: "Khả Khả tới a."
Sau đó nhìn thấy Trần Nặc đứng sau lưng Tôn Khả Khả.
Hoắc? Nhận biết a!
Một người rất nổi tiếng trong trường học a.
Mặc dù ở trường học không làm ra chuyện gì nổi danh… Nhưng giáo viên trong trường đều biết tên nhóc này.
Gan thật to! Tại dưới mắt lão Tôn cua con gái của người ta.
Trong trường học còn cùng với Tôn Khả Khả khi thì một đôi cùng nhau đi về. Không ít lão sư đều biết chuyện này.
Lão Tôn chính mình áp lực trái phải, đều không quản được.
Hại!
Dựa theo ý nghĩ của Tưởng Cương, cái dáng vẻ thư sinh của lão Tôn cũng quá nặng đi! Cái gì mà không quản được không ép được?
Bắt về nhà, một trận đòn roi, đánh xong liền thành thật!
Phương thức giáo dục kia của lão Tôn, Tưởng Cương không tán đồng.
Dưới đòn roi xuất con ngoan.
Nhưng Tương lão sư không nghĩ tới… Tôn Khả Khả đến học thêm, thằng nhóc này đi theo làm gì?
Tôn Khả Khả vào cửa trước, Trần Nặc cũng đi theo trượt vào, vào cửa liền cúi đầu khom lưng: "Chào Tương lão sư!"
"Ngươi là Trần Nặc a? Sao ngươi lại tới đây?"
Tương lão sư nhíu mày.
"Đây không phải là nghe nói Khả Khả ở chỗ ngài học bù sao, ta cũng đi theo hỏi thăm một chút." Thiếu niên cười tủm tỉm: "Cũng thuận tiện chúc ngài tiết Đoan Ngọ vui vẻ."
Đoan ngọ?
Lúc này mới tháng tư, đoan ngọ còn rất xa.
Muốn nói gần… Tết thanh minh ngược lại vừa qua đi không lâu.
Đây không phải trừng mắt nói hươu nói vượn sao!
"Bạn họcTrần Nặc, ngươi nói thẳng ý đồ đến đây đi." Tương lão sư không muốn cùng thằng nhóc này cười đùa tí tửng.
Trần Nặc trước tiên đem Tôn Khả Khả đẩy đến bàn bên cạnh.
Lớp trưởng cùng Đỗ Hiểu Yến đều hiếu kỳ nhìn về phía này, Trần Nặc coi như không thấy, đối với Tôn Khả Khả đưa mắt ra hiệu một cái, cô gái ngồi xuống trước.
"Tương lão sư, có thể đến phòng bếp nói hai câu sao?" Trần Nặc cực kỳ khách khí.
"…" Tưởng Cương cũng có chút tò mò: "Được thôi."
Hai người tuần tự đi vào phòng bếp. Trần Nặc theo ở phía sau, còn thuận tay cài lại khó cửa.
Tại trong phòng bếp, Trần Nặc từ trong túi lấy ra một cái phong thư.
"Tương lão sư, sang năm là ngại tiếp nhận môn ngữ văn của lớp chúng ta. Ngài nhìn, ta cũng nghĩ học tập cho giỏi. Ta nghe Khả Khả nói, ngài dạy thêm cho cô ấy, trình độ đặc biệt cao, ngài nhìn xem có thể để cho ta cũng đi theo ngài học tập hay không?"
Nói rồi, phong thư liền đặt ở bên cạnh bếp lò.
Tưởng Cương ngây ngẩn cả người.
Học thêm?
Giáo viên trong trường, có người nào lại không biết gia hỏa Trần Nặc này nổi danh trốn học a!
Hắn nghĩ học tập cho giỏi?
Hắn…
Hắn mẹ nó là tới canh chừng tiểu tức phụ của hắn a!!
Tương lão sư có chút khó khăn.
Hắn mở trường luyện thi nhỏ ở trong nhà, trên thực tế đây là một đặc điểm ở thời đại này… Rất nhiều giáo viên trong trường, trong thời gian rảnh rỗi của họ, mở một lớp học thêm tại nhà của mình.
Kiếm cơm nha.
Đại ngộ của trường trung học Số 8 không cao lắm, rốt cuộc cũng không phải là trường học trọng điểm, thu nhập của giáo viên thấp cũng rất bình thường.
Huống chi… Trong nhà của Tưởng Cương lão sư còn có chút tình huống đặc biệt, vẫn một mực phải dùng tiền.
Mang Trần Nặc không phải là không thể mang… Nhưng vấn đề là… Rõ ràng thằng nhóc này ý không ở trong lời a.
Hơn nữa, vạn nhất lão Tôn biết rồi hỏi tới, chẳng phải là xấu hổ sao.
Chính là rầu rĩ, Trần Nặc lại phi thường cơ linh, bỗng nhiên quay đầu hướng về phòng khác bên ngoài phòng bếp hô một tiếng: "Ai? Khả Khả! Đúng rồi, có lời ta quên hỏi ngươi."
Nói rồi, Trần Nặc hướng Tương lão sư gật đầu, trực tiếp kéo cửa ra khỏi phòng bếp, liền đem Tưởng lão sư lưu tại trong phòng bếp.
Tưởng lão sư sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua phong thư trên bàn, một chút liền hiểu dụng ý của thiếu niên này.
Thằng nhóc này, làm việc cực kỳ thông thấu nha.
Đưa tay ấn xuống phong thư một cái.
Ân, không tệ! Xúc cảm trên liền có thể cảm giác được, độ dày so với mấy nhà khác cho đều nhiều hơn.
Ai… Cái này nhưng làm sao xử lý.
Một lát sau, Tưởng lão sư từ trong phòng bếp đi ra, đi đến trước bàn phòng khách.
"Bắt đầu lên lớp đi." Tưởng lão sư chậm rãi nói: "Hôm nay bắt đầu bạn học Trần Nặc cũng cùng các ngươi cùng nhau học thêm." Nói rồi nhìn thoáng qua Trần Nặc: "Ngươi đều mang theo sách ngữ văn và sách bài tập sao?"
"Không có việc gì, ta có thể cùng Khả Khả dùng chung một bản." Trần Nặc cười nói.
…Được rồi! Quả nhiên không phải đến để học.
Tưởng lão sư có chút bất đắc dĩ.
Nếu sờ lấy lương tâm thì sao đây…
Bản thân không muốn đáp ứng, nhưng hắn thực sự cho nhiều lắm nha.
Trải qua lớp học nhỏ này, Trần Nặc phát hiện vị Tưởng lão sư này kỳ thật vẫn là có chút hàng.
Phong cách giảng bài của hắn đặc biệt vững chắc, hơn nữa trong bụng cũng có kiến thức, xuất khẩu thành thơ, trong quá trình dạy học cũng sẽ hướng dẫn từng bước, thật ra cũng là một vị lão sư tốt.
"Mấy ý của chữ này, đều hiểu rõ sao? Một là đi lên nắm, tỉ như giơ lên. Hai là hành vi, tỉ như cử chỉ cử hành động. Ba là khởi xướng, tỉ như tổ chức cử hành. Bốn là đưa ra, tỉ như liệt kê cùng nêu ví dụ. Năm là đề cử, tỉ như tuyển cử đề cử. Sáu là toàn bộ ý tứ, tỉ như cả nước trên dưới, thế gian nghe tiếng."
Tưởng lão sư nói xong, nhìn bốn học sinh trước mắt: "Hiện tại mỗi người nói ra một câu có từ ‘nâng’, sau đó giải thích ý nghĩa của từ trong câu này."
Lớp trưởng: "Giơ tay nhấc chân, từ nâng(giơ) mang ý nghĩa động tác."
Đỗ Hiểu Yến: "Suy một ra ba, từ nâng(suy) có ý nghĩa đưa ra."
Tôn Khả Khả: "Cử trọng nhược khinh, ân, Cử(nâng) cũng mang ý động tác."
Đến lượt Trần Nặc, trầm ngâm một chút: "Cử án tề mi!"
Tưởng lão sư trợn trắng mắt.
Ngươi nói thì nói, nhìn Tôn Khả Khả làm gì!
"Chữ Tương này có những ý nghĩa khác biệt cùng với phương pháp sử dụng… Một là… Hai là… Ba là… Phía dưới mỗi người nói một cái…Giải thích ý nghĩa rõ ràng."
Lớp trường: "Tương đồng, ý là…"
Đỗ Hiểu Yến: "Tương xứng, ý là…"
Tôn Khả Khả: "Tương ái tương sát… Ý tứ…"
Trần Nặc nhìn Tôn Khả Khả: "Tương kính như tân…"
Tưởng lão sư: "…"
"Từ Bạch có ý nghĩa là nhan sắc, sáng tỏ, hình dung thuần khiết… Nhiều loại ý nghĩa… Trần Nặc! Ngươi dám nói ‘bạch đầu giai lão’ ngươi liền cút ra ngoài cho ta!!!"