Chương 170
Ta Là Bảo Tiêu, Không Phải Thợ Săn Tiền Thưởng
"Quốc thuật?" Sát thủ khàn gióng nói một tiếng, bỗng nhiên thanh chủy thủ bị tên sát thú ném về phía trước, bắn ra ngoài.
Người đối diện nghiên đầu về bên trái và chưởng ra, đánh bay thanh chủy thủ trên không, sát thủ thừa cơ một bước chạy tới cổng, đưa tay liền mở cửa phòng ra.
Người tới đã áp vào phía sau, bên trong một chưởng mơ hồ ẩn chứa âm thanh của phong lôi, chính là vỗ vào sau lưng của sát thủ. Sát thủ cười lạnh, chợt ngưng thần, trong tay một cây cương châm đâm tới.
Người tới phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt biến chưởng thành trảo, mấy ngón tay nắm cương châm, đồng thời dưới chân thật nhanh lui ra phía sau!
Lực đạo của cương châm đã dùng hết, người này đã thối lui đến góc tường, bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, chân phải nâng về phía sau, một cước liền đạp ở trên vách tường. Mượn cỗ lực đạo này, hắn đột nhiên cắn răng một cái, cư nhiên buông ngón tay kẹp cương châm ra, sau đó bàn tay lật một cái, lòng bàn tay dán cương châm trượt đi!
Cả người va vào trong ngực tên sát thủ!
Tay phải nắm thành quyền, nhưng khớp xương ngón giữa có chút lồi ra một chút, chỉ nghe thấy phịch một tiếng!
Một quyền xuyên tâm này, liền nện ở trên ngực sát thủ!
Cơ thể sát thủ đột nhiên bắn ra phía sau, người ở giữa không trung, trong miệng phun ra máu, nhưng bị khẩu trang chặn lại, chỉ thuận cái cằm chảy xuống.
Thời điểm rơi xuống đất, sát thủ lăn khỏi chỗ, chợt giơ lên một mảnh ngân quang!
Người tới hai mắt trợn tròn, thân thể nguyên bản đang xông về phía trước, thế mà có thể sinh ra một tư thế Thiết Bản Kiều(cây cầu sắt) tiêu chuẩn, phần thắt lưng cả người phảng phất đều muốn đứt gãy, phảng phất chỉ một chút cả người liền gấp thành một nửa!
Mảng ngân quang kia bay sát qua da đầu. Đinh đinh đang đang vài tiếng, đính trên vách tường sau lưng, rõ ràng là mấy cái boomerang.
Chỉ tiếc phòng phân phối điện có không gian nhỏ hẹp, boomerang không thi triển được, không cách nào lượn vòng, không thể tạo được tác dụng chân chính.
Chờ lúc đứng dậy, sát thủ đã thoát ra ngoài cửa phòng phân phối điện!
"Hô hô hô…"
Người này ở trong bóng đêm thở hổn hển mấy cái, sau đó dùng lực đấm đấm eo của mình, tựa hồ đang thấp giọng mắng một câu gì đó.
"Năm mươi vạn này thật đúng là không dễ kiếm."
Đinh!
Thang máy dừng lại ở lầu một.
Thời điểm Khương Anh Tử cùng Lý Dĩnh Uyển đi ra khỏi thang máy, Trần Nặc ở trên nhà máy đối diện cách đó không xa bước nhanh từ trên nhảy xuống. Sau đó thân thể thật nhanh lách vào dải cây xanh sau nhà máy.
Mẹ con hai người lên xe hơi, sau đó chậm rãi rời khỏi nhà máy.
Tại ven đường bên ngoài nhà máy, một bóng người lật ra khỏi bức tường, rơi trên mặt đất, nhìn hai bên một chút, sau đó thật nhanh cởi bỏ bộ đồ lao động, lộ ra bên trong là áo khoác.
Thở ra một hơi, lại đẩy xe đạp dừng ở ven đường, xoay người ngồi lên, chậm rãi đuổi theo xe ô tô của Khương Anh Tử.
Chỉ là một bên vừa đạp, vừa đưa một cánh tay ra dùng sức vò eo của mình.
Trần Nặc đứng ở dưới một thân cây ven đường, nhìn bóng người đạp xe đạp ở đằng xa, con mắt híp một chút, sau đó một lần nữa mở ra.
Người đạp xe, khuôn mặt của một người đàn ông trung niên bình thường.
"Kiếp Phù Du Cần Gì Phải Nói? Nhìn qua… Dáng vẻ cực tốt để hố nha."
Ban đêm, Kiếp Phù Du Cần Gì Phải Nói ngồi trước máy vi tính, hai tay tựa như Nhất Chỉ Thiền, vụng về đánh chữ.
Tin nhắn: Hôm nay mục tiêu bảo hộ bị tập kích, có người có ý đồ phá hư thang máy, chế tạo chuyện ngoài ý muốn, ta cùng đối phương giao thủ, không thể bắt hắn lại.
Tin nhắn: Đặc điểm của đối phương?
Tin nhắn: Nam giới, nói tiếng Trung, dáng người nhỏ gầy, đeo khẩu trang không thấy rõ tướng mạo. Thân thủ cực kỳ tốt, am hiểu công phu tiểu xảo. Sử dụng vũ khí là chủy thủ cùng boomerang.
Tin nhắn: Tiếp tục bảo vệ.
Kiếp Phù Du Cần Gì Phải Nói suy nghĩ một chút, tiếp tục hai tay Nhất Chỉ Thiền vụng về đánh chữ: "Ta cảm thấy hôm nay hắn xuất thủ một lần lại bị ta ngăn cản, hẳn là biết rõ mục tiêu đã được bảo vệ, lần tiếp theo xuất thủ có thể sẽ càng phải thêm cẩn thận.
Sau vài giây.
Tin nhắn: Ta sẽ chế tạo thời cơ để hắn xuất thủ, ngươi chú ý cảnh giác, nghĩ biện pháp có thể lưu lại hắn.
? ? ?
Mẹ kiếp, ông chủ, ta là tới làm bảo tiêu! Không phải thợ săn tiền thưởng a!
Mục tiêu nhân vật còn sống an toàn không phải đủ tốt rồi sao! Còn tạo cơ hội cho sát thủ ra tay?
Bánh bao thịt đánh chó…
Ta chính là cái bánh bao thịt kia?
Ta mẹ nó vất vả kiếm chút tiền dễ dàng sao!
Ta hôm nay eo đều kém chút đều gãy mất a!
Cái này sẽ ảnh hưởng đến việc kiếm ăn sau này của ta, tính người đó!
Đang do dự, lại phát tới một đầu tin nhắn.
"Nghĩ biện pháp giúp ta bắt lấy đối phương, hoặc là thời điểm gặp được hắn, giữ chân hắn một lát, cũng coi như là công lao của ngươi. Thù lao ta thêm mười vạn."
Kiếp Phù Du Cần Gì Phải Nói trầm mặc một lát…
Được rồi, thật sự thơm!
Đại gia có tiền, đại gia ngươi nói cái gì cũng đều đúng!
Bên trong gian phòng 1108, Trần Nặc khép laptop lại, sau đó lấy điện thoại di động ra.
"Lý Dĩnh Uyển, buổi sáng ngày mai dẫn mẹ ngươi đi ăn thịt nướng của cửa hàng hôm qua."
"A? Oppa, không phải ngươi nói, địa điểm ăn cơm mỗi một bữa đều phải thay đổi sao? Không thể lại ăn cùng một tiệm lần thứ hai, không thể cho đối phương biết được quy luật của chúng ta, có thể giảm được cơ hội đối phương hạ độc vào thức ăn."
Trần Nặc cũng không giải thích: "Làm theo lời ta nói là được rồi. Trưa mai ăn xong đồ ăn của tiệm kia, ban đêm tiếp tục ăn tiệm đó! Không cần thay đổi."
"…Được rồi."
Cửa hàng thịt nướng Tân La.
Khương Anh Tử có chút hiếu kỳ vì cái gì con gái mình bỗng nhiên thích ăn thịt nướng của tiệm này.
Hôm qua ăn một lần, buổi trưa hôm nay ăn một lần.
Ban đêm lại bị con gái kéo tới.
Kỳ thật hương vị thịt nướng của tiệm này cũng khá ổn, ông chủ chính là một người ở nam Triều Tiên, vẫn luôn kinh doanh cho du học sinh, hương vị coi như cực kỳ chính tông.
Nhưng liên tiếp ăn ba bữa, cũng sẽ cảm thấy ngán.
Nhưng Khương Anh Tử chung quy vẫn không thể từ chối con gái nũng nịu, vẫn cùng đi theo.
Em gái chân dài ngồi xuống, tùy tiện kêu một phần thịt nướng, canh hải sản, bò nướng lưỡi các loại. Cũng có chút mất hồn mất vía nhìn bốn phía trong tiệm.
Kỳ thật đêm nay buôn bán không tốt lắm, có chút vắng vẻ. Bên trong tiệm ăn không lớn, cũng chỉ để ra ba bốn cái bàn, không có phòng riêng.
Ông chủ đại khái gặp được đồng bào, theo thường lệ tới chào hỏi hàn huyên vài câu, nhưng hiển nhiên, ông chủ trung niên này đối với Khương Anh Tử hứng thú rất lớn, rất lấy lòng cùng nói vài câu gần gũi, còn chủ động giảm giá.
Thái độ Khương Anh Tử lãnh đạm thản nhiên không tiếp lời, ông chủ mới ngượng ngùng rời đi.