Chương 184
Cố Khang
Hôm sau.
Lúc sáng sớm, lão Tưởng lại mặc cái áo choàng vạt ngắn luyện công phu, giẫm lên giày vải, đầu tiên là để cho Trương Lâm Sinh đánh một bộ quyền.
Trương Lâm Sinh mở to hai mắt cẩn thận nhìn.
Lão Tưởng một bộ quyền đã đánh xong, thở hắt ra, nhìn đồ đệ ngốc này: "Được rồi, chớ ngẩn ra đó, hiện tại bắt đầu uốn nắn tư thế của ngươi, đem bộ quyền hôm qua ta chỉ đánh lại một lần, động tác còn nhớ rõ sao?"
Trương Lâm Sinh kỳ thật muốn nói: Không thế nào nhớ kỹ.
Được rồi, cuối cùng cũng không dám nói như vậy.
Thời điểm Tưởng lão sư này ở trường học dạy ngữ văn còn tính là nho nhã hiền hoà.
Nhưng thời điểm dạy quyền, thật sự sẽ cầm cây gậy đánh người!
Thật sự đánh nha!
Nửa đời Lão Tưởng dạy học sinh đọc sách, nơi nào lại nhìn không ra sắc mặt học sinh? Trong lòng liền thở dài, trên mặt không bày ra, tiếp tục nói: "Đến, bắt đầu từ thức thứ nhất."
Dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài rừng cây nhỏ.
"Trần Nặc cái kia chó… Khụ khụ, tên nhóc kia hôm nay sao lại không đến?"
"Ta không biết a, ta không có điện thoại."
ZzzzzZZZzzzzZZZZZ
Trần Diêm La nằm trên giường, ngủ đến nước bọt chảy ngang.
Hôm nay rạng sáng Trần Nặc mới về tới nhà, cảm thấy tinh thần lực của mình đã hao hết, sau đó ngay cả y phục đều không thay ra, trực tiếp ngã mình xuống giường, cứ như vậy ngủ.
Trong lúc ngủ mơ…
Giống như quên cái gì?
Ân, mặc kệ, thật buồn ngủ, ngủ tiếp…
Sau một lát…
Lão Tưởng trợn mắt hốc mồm nhìn Trương Lâm Sinh!
Hạo Nam ca nương theo ký ức, từng động tác một đánh ra.
Đây là một bộ quyền pháp nhập môn, động tác tương đối đơn giản, không có gì phức tạp, nhưng mấy động tác cơ bản nhấn mạnh, hạ eo trầm vai đá chân…
Trương Lâm Sinh một bộ dáng vẻ đã đánh xong, kỳ thật động tác có rất nhiều chỗ sai…
Nhưng lão Tưởng thấy choáng nha!
Hoàn toàn không có loại cảm giác máy móc rỉ sét nhảy múa như hôm qua!
Mặc dù xa xa chưa nói tới nước chảy mây trôi, nhưng ít ra nhìn qua cũng trôi chảy rất nhiều. Rất nhiều động tác nguyên bản là cứng đờ, giống như khớp nối rỉ sét, đã trở nên nhu hòa.
Nhìn qua, mặc dù động tác có mấy cái sai, nhưng Trương Lâm Sinh lâm thời bằng vào ký ức chắp vá ra.
Toàn thể xem qua, đã có ba phần bộ dáng.
Lão Tưởng cảm động.
Đứa nhỏ này… Không phải tối hôm qua trở về đã luyện suốt một đêm a?
Đần chút cũng không sao, chày gỗ cũng không có việc gì!
Có nghị lực cùng bền lòng như vậy, luôn có thể luyện được chút thành tựu a!
Rốt cuộc làm thầy giáo nữa đời người, trong lòng lão Tưởng bỗng nhiên sinh ra một chút cảm động.
Làm lão sư thích học sinh nào nhất? Chính là ý nghĩ đơn giản nhưng chịu cần lực hạ khổ công nha!
Nụ cười trên mặt lão Tưởng đều thân thiết hơn ba phần, chờ Trương Lâm Sinh đánh xong quyền, cười tủm tỉm nói: "Đến đây, có mấy động tác không đúng lắm, ta giúp ngươi sửa."
Nhanh đến buổi trưa, Trần Nặc tỉnh dậy.
Xoay người trên giường ngồi dậy, đầu óc còn có chút mơ màng.
Ân, đã rất lâu mình không có làm càn mê man một trận như vậy. Cảm giác tinh thần lực hao hết, cũng dã rất rất nhiều năm không có trải nghiệm qua.
Được rồi, cũng chính là vì thực lực của mình bây giờ không có khôi phục lại đỉnh phong, bằng không mà nói cũng không vì dẫn khí tức giúp Hạo Nam ca liền trở thành dạng này.
Bất quá… Cảm giác ngủ say quả thật rất thoải mái.
Đứng dậy, đánh răng rửa mặt.
Mắt nhìn thời gian, dù sao buổi sáng đã cúp cua.
Vậy cũng không cần sốt ruột, dù sao cũng không tới kịp.
Ân… Nếu không… Buổi chiều cũng không đi?
Rửa mặt xong, Trần Nặc nhìn chính mình ở trong gương.
Thiếu niên mười tám tuổi, trên môi cùng cái cằm đã mọc ra một ít sợi râu lông tơ mềm mại, cực kỳ mềm, cũng không cứng.
Sau khi trùng sinh, cỗ thân thể này đang từng chút từng chút lớn lên.
Đang nghĩ ngợi.
Cửa bị đập vang lên.
Ba ba ba. Ba ba ba…
Trần Nặc nhíu mày.
Người tới gõ cửa đập rất gấp gáp, thậm chí có chút không lễ phép.
Đi qua mở cửa.
Một người đàn ông trung niên đứng ở cửa.
Tóc rất ngắn, gầy gò, con mắt có chút sưng vù.
Trên người có mùi rượu cùng mùi thuốc rất nồng nặc.
Người không cao, mặc một bộ âu phục nhìn qua cũng cực kỳ rẻ, ánh mắt cực kỳ càn rỡ giận dữ dò xét, sau đó vượt qua Trần Nặc nhìn về phía bên trong gian phòng.
"Trần Nặc?"
Trần Nặc nhướng mày: "Ừm? Ngươi là ai a?"
"Cố Khang." Trên mặt người đàn ông trung niên biểu lộ rất kỳ quái: "Mấy năm trước chúng ta gặp một lần."
Cố Khang?
Trần Nặc hơi suy nghĩ một chút, liền nghĩ tới cái tên này.
Cố gia a!
Trần Nặc lạnh lùng cười cười: "Đã nhớ, Cố Khang đúng không? Làm sao, ngươi ra tù rồi?"
Cố Khang nhìn thiếu niên ở trước mặt, hiển nhiên đối phương đối với mình không có một tia kính ý nào… Hoàn toàn không giống một đứa nhóc choai choai khi đối mặt người trưởng thành nên có một loại câu nệ kia.
"Con gái của ta, Cố Tiểu Diệp ở đâu?"
Cố Khang, người của Cố gia, cũng là người đàn ông mà mẹ của Trần Nặc, Âu Tú Hoa đã tái giá.
Cũng là người đã liên lụy Âu Tú Hoa, khiến cho bà ấy tham ô công khoản để trả nợ tiền đánh bạc cho mình, cuối cùng chuyện xảy ra cả hai đều vào tù.
Châm chọc là, bởi vì Âu Tú Hoa mời là người thực hiện hành vi tham ô công khoản, ngược lại phán ngồi tù so với Cố Khang còn nặng hơn một chút.
"Thế nào, không cho ta đi vào sao? Đi vào rồi nói chuyện." Trên mặt Cố Khang có chút dáng vẻ du côn.
Cũng không biết vốn dĩ hắn là người như vậy, vẫn là vì ngồi xổm bên trong hai năm nên nhiễm phải.
Trần Nặc cười cười, nghiêng người nhường đường.
Cố Khang nghênh ngang đi vào bên trong, nhìn thoáng qua bài trí trong nhà, đồ dùng trong nhà, TV, ghế sô pha, điều hoà không khí…
Tựa hồ suy tư một chút, sau đó tùy tiện ngồi trên ghế sa lon, nhìn Trần Nặc: "Ngươi trong khoản thời gian này trải qua không tệ a, cái TV này là kiểu mới nha, còn có đầu DVD. Nha, cái điều hoà không khí cùng tủ lạnh cũng không rẻ đi."
Cố Khang trực tiếp lấy ra một bao thuốc Kim Lăng đỏ, cứ như vậy đốt thuốc, hít hai cái.
"Thật không nghĩ tới a… Mấy năm trước còn muốn mẹ của ngươi vụng trộm đem tiền từ trong nhà ta, tiếp tế cho ngươi cùng bà của ngươi. Nói xem ta cũng đủ tốt đi. Mụ mụ của ngươi ngươi hàng năm đều vụng trộm đưa tiền đến đây cho ngươi, ta biết rất rõ, nhưng cũng không ngăn cản, xem như cực kỳ có tình người đi."