Chương 223
Dụ Vào Địa Bàn
Trần Nặc ngay tại dưới lầu tiểu khu tìm Lộc Tế Tế khắp nơi.
Một người sống sờ sờ như thấy đột nhiên không có?
Đi hai con đường, bỗng nhiên điện thoại di động trong túi liền vang lên.
Vừa tiếp xúc với điện thoại, là lão sư trong nhà trẻ gọi tới.
Trần Nặc mới nghe hai câu, sắc mặt ngay tại chỗ liền thay đổi!
Cúp điện thoại, Trần Nặc quay đầu liền đi!
Lộc Tế Tế? Không tìm!
Tiểu Diệp Tử lớn như trời!
Trong xe tải kỳ thật có chút chật chội.
Vương Lão Hổ huân tâm, lúc lên xe mắt thấy xe van có chút không ngồi được, liền dứt khoát để cho hai tên thủ hạ của mình đón xe trở về.
Lại để cho Cố Khang ngồi ở tay lái phụ, mình nhất định phải chen vào chỗ ngồi phía sau, muốn cùng Lộc Tế Tế ngồi một chỗ.
Trong xe, Tống Xảo Vân ôm Trần Tiểu Diệp, Lộc Tế Tế liền cùng các nàng cùng nhau ngồi ở hàng cuối cùng.
Vương Lão Hổ một đường đắm đuối nhìn Lộc Tế Tế, muốn đùa người phụ nữ này nói chuyện vài câu.
Không biết vì sao, Vương Lão Hổ cảm thấy trên thân người phụ nữ này có loại sức mạnh khiến cho đàn ông phải coi trọng hai mắt, cảm thấy người phụ nữ này lại mềm mại lại vũ mị, càng xem liền càng ngứa ngáy trong lòng, càng xem liền càng thèm ăn…
Mẹ nó!
Hôm nay lão tử không thèm đếm xỉa, mặc kệ là vừa đấm vừa xoa, vẫn là hạ dược rót rượu… Khối thịt này, lão tử nhất định phải hung hăng cắn một cái!
Lúc Lão Tưởng mơ màng tỉnh lại, mặt trời vừa xuống núi.
Bên trong gian phòng mờ ảo, vốn dĩ trong quán trọ nhỏ này ánh sáng cũng khó lọt vào, lão Tưởng tỉnh lại đầu tiên là sờ lên đầu của mình, sau đó cảm thấy ngực còn có một tia ẩn ẩn làm đau.
Lăn lộn lâu trong giang hồ, không dám lập tức đứng dậy, đầu tiên là nằm ngửa, hít sâu vào hai cái, sau đó cảm giác thân thể của mình một chút… Còn tốt, tri giác đều còn.
Sau đó mới híp mắt đứng lên.
Bên trong gian phòng không lớn rất im ắng, lão Tưởng chỉ nghe một lỗ tai liền có thể xác định bên trong gian phòng này ngoại trừ mình ra cũng không có người khác.
Chuyện này là sao?
Lão Tưởng nhíu mày.
Nhớ kỹ trước lúc ngất đi… Mình bảo hộ Khương Anh Tử, sau đó bỗng nhiên gặp được một người phụ nữ rất lợi hại, đi lên liền đối với mình ra tay đánh nhau.
Hai người đại chiến…
Ân, không phải đại chiến.
Chuẩn xác mà nói, là mình bị người ta đè xuống đất ma sát, đối mặt mấy lần liền bị đánh ngã, sau đó liền ngất đi…
Lại sau đó, cũng không biết tại sao mình tỉnh lại trong một gian phòng xa lạ.
Nhìn cách bài trí… Là quán trọ nhỏ không cao cấp. Khăn trải giường hơi bạc màu, tường giấy pha tạp với các vết nứt trên bức tường.
TV đã cũ.
Còn có đôi dép lê dùng một lần ở trên mặt đất.
Bên trong gian phòng còn có một cỗ mùi nấm mốc nhàn nhạt.
Chuyện này là sao?
Lão Tưởng thở phào ra một cái, bỗng nhiên sờ lên người mình.
Mẹ kiếp?
Quần áo của mình đều đã được thay!
Vốn dĩ là áo khoác trên người đã đổi thành một bộ áo thun, quần cũng đổi thành chiếc quần thể thao có chút rộng thùng thình.
Trong lòng lão đầu tử bỗng nhiên có chút hoảng loạn!
Ta… Lão Tưởng ta… Đây không phải là bị cướp sắc chứ? ?
Vội vàng kéo quần ra nhìn thoáng qua…
Còn tốt còn tốt, đồ lót vẫn còn!
Già Phong đường.
Xe van lái vào phía sau tiểu viện.
Vương Lão Hổ đã cảm thấy cỗ bạo động trong lòng mình càng ngày càng kiềm chế không được. Khi ở trên xe còn có thể nhẫn nại, giờ phút này đã đến địa bàn nhà mình liền không nhịn được càn rỡ, lúc xuống xe, thậm chí ý đồ đưa tay muốn nắm lấy tay Lộc Tế Tế.
Lộc Tế Tế không phản ứng, trực tiếp tránh ra, sau đó chỉ híp mắt ngẩng đầu nhìn nơi này.
Mặt trời vừa mới xuống núi, đèn nê ông đã được thắp sáng.
Cái này nhìn như một nơi phồn hoa… Không biết bên trong che giấu bao nhiêu thứ dơ bẩn.
"Đi đi đi, đều lên lâu. Trên lầu ăn cơm." Trên mặt Vương Lão Hổ bốc lên bóng loáng, cười ha ha một tiếng.
"A di a…" Lộc Tế Tế ở sau lưng Tống Xảo Vân, thấp giọng nói: "Nơi này giống như không đúng lắm a."
Tống Xảo Vân một ngày không uống thuốc!
Ánh mắt nhìn trừng trừng cửa thang máy ở trước mặt, không trả lời Lộc Tế Tế, chỉ là thấp giọng nhắc tới cái gì, lại cất bước ôm Trần Tiểu Diệp đi vào.
Lộc Tế Tế bất đắc dĩ thở dài, đi theo.
Vương Lão Hổ đi ở cuối cùng, đối với tiểu Dũng làm thủ thế: Khóa cửa sắt lại!
Sau đó lại kéo một tên thủ hạ qua, che tay bên tai nói nhỏ nói hai câu gì đó. Tên thủ hạ này rõ ràng cũng không phải người tốt, ngẩng đầu lên, một mặt cười bỉ ổi nhìn Vương Lão Hổ: "Lão đại, ngươi yên tâm! Đảm bảo làm thỏa đáng!"
Vào thang máy lên lầu trên, đi tới một phòng nghỉ ngơi rất lớn.
Nơi này chính là gian phòng lúc trước Lý Thanh Sơn dùng súng bắn Trần Diêm La, sau đó quỳ xuống đất chịu thua.
Lý đường chủ lần trước ngã lớn như vậy, tâm tư trên giang hồ cũng phai nhạt, rất ít khi đến gian phòng kia ở Già Phong đường, vậy nên liền chậm rãi cho Vương Lão Hổ chiếm xuống sử dụng.
Giờ phút này tiến vào bên trong gian phòng nghỉ ngơi, Vương Lão Hổ hào khí khoát tay chặn lại —— hoặc có thể nói người đều là ưa thích bắt chước đâu.
Vương Lão Hổ không phải đại lão giang hồ gì, nhưng nhiều năm đi theo bên cạnh Lý Thanh Sơn, trong lòng kỳ thật hâm mộ nhất chính là bộ diễn xuất kia của lão đại nhà mình.
Bây giờ trong núi không có lão hổ, hầu tử xưng đại vương. Vương Lão Hổ ngược lại đem bộ diễn xuất của Lý đường chủ toàn bộ học.
Một hàng ghế sô pha da tràn đầy khí chất Nam Dương nhà giàu mới nổi——Vương Lão Hổ ngồi ở giữa, hai đùi cố ý bỏ qua một bên, sau đó duỗi ra hai ngón tay.
Thủ hạ lập tức tới cho hai đầu ngón tay của hắn kẹp lấy điếu thuốc thơm, sau đó lại đốt.
Vương Lão Hổ đắc ý hút vào một ngụm, sau đó liền nhìn về phía Lộc Tế Tế.
"Mỹ nữ, ngồi a, tùy tiện ngồi!"
Lộc Tế Tế không ngồi, chỉ là ánh mắt quan sát bốn phía, nhìn phòng nghỉ ngơi lớn như vậy, sau đó nhíu mày: "Không phải nói ăn cơm sao?"
"Có! Có có! Muốn ăn cái gì nơi này đều có!" Vương Lão Hổ cười ha ha một tiếng, phân phó bọn thủ hạ: "Đi, để phòng bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn, lại mở hai bình rượu ngon!"
Cố Khang ngồi tại ghế sa lon bên cạnh Vương Lão Hổ, thận trọng cười theo, nhưng rõ ràng có chút khẩn trương, nhất là khi Trần Tiểu Diệp hai lần tới muốn nắm lấy tay Cố Khang, đều bị Cố Khang ngượng ngùng né tránh.
Bắt cóc con gái ruột của mình rồi hướng người ngoài bắt chẹt tiền tài… Loại chuyện buồn nôn đến vậy, kỳ thật trong long Cố Khang cũng biết hổ thẹn.