Chương 224
Năm Vạn
Vương Lão Hổ cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi trong tay, trong lòng càng đắc ý, ngược lại cũng không có lộ ra hung tướng, nhìn ba con mồi ở trước mặt mình, hai lớn một nhỏ.
"Tới tới tới, muốn ăn cái gì, nói với ta! Ta nơi này, bay trên trời chạy trên đất hay bơi trong nước, muốn cái gì có cái đó!"
Trần Tiểu Diệp do dự một chút: "Anh ta đâu?"
"Anh của ngươi a, hắn một hồi liền tới."
Sau đó Vương Lão Hổ cười tủm tỉm nhìn Lộc Tế Tế: "Mỹ nữ, a, còn có vị mẹ nuôi của đứa bé, muốn ăn cái gì thích ăn cái gì, ngươi chọn đi, tùy tiện gọi!"
Lộc Tế Tế lắc đầu.
Tống Xảo Vân bỗng nhiên liền ngẩng đầu lên: "Bữa cơm này do ngươi mời sao?"
"Đương nhiên! Tới địa bàn của ta, đương nhiên là ta mời." Vương Lão Hổ ngoài miệng đáp trả Tống Xảo Vân, nhưng kỳ thật con mắt vẫn y nguyên nhìn chằm chằm Lộc Tế Tế.
"Ta muốn ăn…" Tống Xảo Vân hít vào một hơi: "Thịt dê hấp…"
"Thành! Không có vấn đề…"
"Tay gấu hầm! Đuôi hươu hầm, vịt kho tiêu, gà kho, nga kho, vịt luộc, tương gà, thịt khô, trứng muối, phơi thịt, lạp xưởng, thập cẩm tô bàn, gà xông khói, heo hấp Bát Bảo, gạo nếp nhưỡng vịt…"
Hoắc!
Tống a di một hơi liền báo ra tên món ăn.
Vương Lão Hổ nghe choáng váng!
Cái gì vậy? ?
Trần Tiểu Diệp nghe quen tai, trong mắt to tỏa sáng, không ngừng cười ha ha, sau đó lôi kéo Tống Xảo Vân nói: "Mẹ nuôi! Cái đề này ta nghe qua, ta biết…" Nói rồi, chỉ vào Vương Lão Hổ: "Hắn a, không mang tiền!"
Tống Xảo Vân nhìn trừng trừng Vương Lão Hổ: "A!"
"? ? ?"
Vương Lão Hổ một mặt mộng bức.
Cái quái gì vậy?
Trên mặt liền lộ ra một ít hung ác.
Đem lão tử ra đùa giỡn sao?
Khoát tay chặn lại: "Cố Khang, ngươi gọi điện thoại đi! Nói thế nào ngươi biết a?"
Cố Khang nhẹ gật đầu… Ánh mắt đều không dám nhìn con gái của mình.
"Ba ba?"
"Đừng gọi ba ba ngươi, hắn phải ra ngoài gọi điện thoại cho anh trai ngươi."
Cố Khang ho khan hai tiếng, lấy điện thoại cầm tay ra, bấm một dãy số điện thoại của Trần Nặc.
Trần Nặc đang rửa tay.
Nước máy lạnh băng xối vào trên bàn tay, Trần Nặc mới thở hắt ra, muốn để cho luồng lệ khí trong lòng kia có thể tiêu tán một chút.
Điện thoại di động trong túi vang lên, Trần Nặc không có vội vàng tiếp, không chút hoang mang khóa vòi nước lại, sau đó trên rút tờ khăn giấy trên bàn xoa tay, sau đó lại nắm thành một cục rồi ném vào trong thùng rác.
Lúc này mới lấy điện thoại di động ra.
"Uy?" Thanh âm của Trần Diêm La cực kỳ ổn.
"Nhóc con, nghe ra ta là ai a?"
"Ừm, Cố Khang." Ngữ khí của Trần Nặc rất bình tĩnh.
"Ta đã mang Diệp Tử đi ăn cơm." Ngữ khí của Cố Khang rất đắc ý: "Ngươi biết ý của ta chứ."
Trần Nặc trầm mặc ba giây, khe khẽ thở dài: "Cố Khang a Cố Khang…Ta nên nói gì với ngươi đây."
Dừng một chút, Trần Nặc phảng phất nở nụ cười: "Được rồi, mắng ngươi không phải người, ta không muốn nói nữa. Ngươi liền nói ngươi muốn cái gì đi."
"Một bàn tay năm ngón!" Cố Khang công phu sư tử ngoạm.
Trần Nặc cười.
Năm vạn?
Biết rõ Cố Khang cố ý nói quá số lượng —— ở thời đại này, năm vạn coi như là một số tiền không nhỏ. Đừng nói là đối với học sinh cấp ba mười tám tuổi, liền tính là tiền lương của tầng lớp dân chúng bình thường, tiền tiết kiệm của họ đều chưa hẳn có được con số này.
Kỳ thật Cố Khang cũng không biết Trần Nặc đến cùng có bao nhiêu tiền, nhưng trước báo cái toàn cục, chờ Trần Nặc trả giá.
Nhưng…
"Được! Năm vạn, ta cho ngươi." Trần Nặc trả lời rất thẳng thắn.
"A?"
"A cái gì? Ngươi muốn năm vạn, ta cho ngươi năm vạn." Trần Nặc vững vàng nói: "Nói đi, ngươi ở nơi nào, ta đi qua, tự tay đem tiền đưa đến trên tay ngươi!"
Cố Khang tựa hồ có chút phản ứng không kịp, nhưng rất nhanh liền truyền đến thanh âm của hắn.
"Già Phong đường! Ngươi biết a? Đến Già Phong đường tìm ta! Đến lúc đó báo tên của ngươi, tự nhiên sẽ có người mang ngươi đi lên gặp ta!Nhóc con, đừng có mà đùa giỡn ta! Già Phong đường nơi này, ngươi nghe nói qua chứ?"
Già Phong đường?
Trần Nặc có chút nhịn cười không được.
Sau đó nhẹ gật đầu: "Ừm, Già Phong đường, ta biết… Có vẻ Cố thúc thúc đã ôm được đùi a."
"Được rồi, đừng nói nhảm! Cho ngươi một giờ, có thể tới không?"
"Không cần đến, nửa giờ ta sẽ đến."
Điện thoại cúp.
Trần Nặc thu hồi điện thoại, sau đó đi ra khỏi phòng bếp.
Trong phòng khách…
Một mảnh hỗn độn!
Em trai của Cố Khang, nằm trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, bên trong miệng một ngụm răng đều rơi mất một nửa.
Giờ phút này nằm rạp trên mặt đất, ngẩng đầu lên, nhìn Trần Nặc đi ra, bên trong miệng ngậm lấy một búng máu, cầu khẩn nói: "Trần Nặc! Ta, ta thật sự không biết Cố Khang ở đâu a…"
Trần Nặc nhẹ gật đầu: "Ừm, không hỏi ngươi, ta đã biết."
Cố Khang để điện thoại xuống, nhìn Vương Lão Hổ một chút: "Nửa giờ, người liền đến."
Vương Lão Hổ yên tâm.
Lộc Tế Tế nhìn hai người kia, nhíu mày, liền hướng về phía Cố Khang nói: "Điện thoại trong tay ngươi, có thể cho ta mượn sử dụng sao?"
"A?"
Lộc Tế Tế nhíu mày: "Ta đi ra ngoài không nói với lão công của ta, ta lo lắng hắn về nhà không thấy ta sẽ nóng nảy, điện thoại ngươi cho ta mượn dùng một chút, ta muốn gọi cho lão công ta."
Vương Lão Hổ cười tủm tỉm nói: "Dùng của ta dùng của ta!" Nói rồi liền móc ra chiếc Motorola kiểu mới nhất.
Lộc Tế Tế căn bản không nhìn tên đàn ông vẫn đang ngắm nhìn mình, liền nhìn chằm chằm Cố Khang.
Cố Khang theo bản năng liền đem điện thoại đưa tới.
Lộc Tế Tế mượn qua, suy nghĩ một chút hôm nay trước khi Trần Nặc ra cửa có để lại cho mình một tờ giấy, phía trên viết số di động của hắn.
Ân, Lộc Tế Tế nhớ rõ.
Ấn phím, ấn dãy số..