Chương 246
Kỳ Quái
Phụ nữ khắp thiên hạ này, thời điểm gặp được một số chuyện tâm tình sẽ thật tốt.
Một trong số đó chính là sau khi làm đẹp xong.
Sau khi làm đẹp xong, cảm giác được trên mặt mình mềm mại, nào có phụ nữ nào lại không vui đâu?
Lộc Tế Tế giờ phút này tâm tình rất mỹ lệ.
Mặc dù sau khi làm xong, mắt thấy liền đến trưa rồi.
Nhưng nhìn khuôn mặt tỏa sáng của mình trong gương, Lộc Tế Tế vẫn rất cao hứng.
Hơn nữa hai chuyên gia làm đẹp bên trong thẩm mỹ viện cũng đặc biệt biết nói chuyện. Vốn dĩ tướng mạo của Lộc Tế Tế thuộc về loại yêu nghiệt hại nước hại dân.
Hai chuyên gia làm đẹp ben trong thâm mỹ viện bắt đầu khen liền càng thêm không kiêng nể gì cả, lời dễ nghe nói như nước suối nguồn chảy ra liên miên không dứt.
Thời điểm Trần Nặc trở lại, Lộc Tế Tế đang soi gương, mà em gái tiếp tân vẫn còn đang ý đồ chào hàng thêm nhiều dịch vụ nạp thẻ làm đẹp với Lộc Tế Tế.
Lộc Tế Tế rõ ràng bị nói đến mức lòng ngứa ngáy.
Nhưng mắt thấy Trần Nặc trở về, Lộc Tế Tế liền đi qua kéo cánh tay Trần Nặc, dắt lấy hắn hướng bên ngoài đi.
"A? Ta cho rằng ngươi bị nhân viên cửa hàng kia thuyết phục đâu."
Lộc Tế Tế trước gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Động tâm khẳng định là động tâm a, lão công. Nhưng không được a."
Nàng nhìn thoáng qua Trần Nặc, thấp giọng: "Ta nhớ được ngươi đã nói a, lão công, nhà ta không có tiền. Về sau loại địa phương này, vẫn nên bớt đi."
Ách… Lộc Nữ Hoàng nếu ngươi biết, không đề cập tới mấy trăm vạn đôla trong tài khoản trang web Bạch Tuộc kia, chỉ trong ngăn tủ trong nhà đã cất mấy cây vàng thỏi, ngươi có thể muốn đánh người hay không?
Trần Nặc lôi kéo Lộc Tế Tế một đường về đến nhà.
Sau khi vào cửa, đem một túi đồ ăn trước tiên thả trên bàn phòng bếp, nhìn thấy Lộc Tế Tế chui vào bên trong phòng, đứng trước gương soi trái soi phải…
"Lão công ~ ta thế nhưng lại cảm giác giống như có chỗ nào không đúng."
Trần Nặc ho khan một tiếng: "Ừm, không đúng chỗ nào?"
"Quần áo." Lộc Tế Tế cau mày nói: "Hai ngày này ngươi cũng chỉ cho ta mặc áo thun, rộng thùng thình, người bên trong thẩm mỹ viện đều nói bộ dáng cùng ta không đúng."
Trần Nặc cười tủm tỉm, thoải mái đi đến trước tủ quần áo kéo cửa ra: "Trước đó ngươi phát bệnh, ta chăm sóc ngươi nên tùy tiện thay cho ngươi. Ầy, chính ngươi tự chọn trang phục cho ngươi đi."
Bên trong cửa tủ quần áo, nửa tủ quần áo đã trưng bày chỉnh chỉnh tề tề quần áo phụ nữ.
Lộc Tế Tế đi qua xem xét cẩn thận. Áo khoác quần dài xuân thu, váy mùa hè, quần đùi váy ngắn, đầy đủ mọi thứ.
Phụ nữ đúng là đều mẫn cảm nhất với quần áo, Lộc Tế Tế lập tức đem lực chú ý đặt ở trên những bộ quần áo kia.
Tỉ mỉ nhìn mấy lần, lại lấy ra mấy món đứng tại trước gương khoa tay một chút, càng nổi lên nghi ngờ.
"Lão công ~ đây đều là y phục của ta?"
"Đúng a."
Lộc Tế Tế nhịn không được nhíu mày.
Mặc dù đã mất đi ký ức, nhưng luôn cảm thấy những y phục này, có chút diễm tục quá nặng, hoặc là kiểu dáng quá hở hang, hoặc là màu sắc quá chói sáng.
Nghĩ nghĩ, mặc dù có chút không thích, nhưng thiên hạ nào có người tự mình vứt đi quần áo của mình.
Lộc Tế Tế có chút buồn bực, bỗng nhiên lại nhớ tới những cái bình bình lọ lọ bên trong thâm mỹ viện.
"Kia, trong nhà dù sao cũng nên có chút mỹ phẩm dưỡng da hay đồ trang điểm gì đó của ta a?"
"Đều có." Trần Nặc âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đi đến góc tường đưa ra một cái túi, cố ý thở dài nói: "Trước đó ngươi phát bệnh đập loạn đồ vật, ta sợ những bình bình lọ lọ sẽ hư vỡ mất liền cố ý dùng cái túi này để cất đi giúp ngươi."
Lộc Tế Tế nhận lấy, đầu tiên là có chút vui vẻ, nhưng sau khi nhìn kỹ một hồi, lại ẩn ẩn có chút buồn bực.
Màu sắc son môi qua sáng, nước hoa mùi quá ngả ngớn…
Vốn dĩ thẩm mỹ của mình lại là như vậy sao?
Nhìn vào dù là tủ quần áo trong phòng, hay là đồ trang điểm, mặc dù nhìn như là đồ trong nhà mình đã từng dùng qua…
Nhưng không giống như là sở thích của mình, trong lòng liền không khỏi có chút phiền muộn không cách nào miêu tả.
Suy nghĩ một chút, Lộc Tế Tế thấp giọng nói: "Kia… Ngươi trước đi ra ngoài một chút, ta muốn thay quần áo. Hai ngày này cứ mặc áo thun của ngươi cũng không tốt."
Trần Nặc nhẹ nhàng thở ra, quay người đi ra ngoài, tiến phòng bếp bắt đầu thái thịt nấu cơm.
Lộc Tế Tế ở trong phòng tất tất tác tác thay quần áo, một lần nữa đổi cách ăn mặc.
Cũng không biết qua bao lâu, sườn xào chua ngọt của Trần Nặc đều đã ra nồi, Lộc Tế Tế mới nhăn nhăn nhó nhó từ trong phòng nhô ra nửa người.
"Chuẩn bị ăn cơm." Trần Nặc có vẻ như hững hờ làm việc, kỳ thật vẫn một mực cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong gian phòng.
Lộc Tế Tế trầm mặc một lát, không đáp lại.
Sau một lúc lâu: "Lão công a… Những y phục này, cũng quá kì quái."
"Nơi nào kì quái, đều là ngươi bình thường đều mặc a." Trần Nặc rất bình tĩnh trả lời.
"…" Lộc Tế Tế không lên tiếng, nhưng rốt cục từ trong phòng đi ra.