Chương 269
Vẫn Là Đánh Một Trận Đi
Trên mái nhà của tòa nhà dân cư, Trần Nặc cùng Lộc Tế Tế xoay người nhảy lên sân thượng tầng cao nhất, sau đó Trần Nặc lôi kéo tay Lộc Tế Tế một đường lao nhanh, chạy tới mép lầu, thả người nhảy lên, thân hai người ở giữa không trung bay vọt ra hơn hai mươi mét, rơi vào trên mái một tòa nhà khác, lại tiếp tục chạy như điên…
Trong bóng đêm, hai người cứ như vậy tay cầm tay một đường chạy trốn, thân ảnh ở phía trên mái nhà từng tòa kiến trúc bay vọt tiến tới.
"Lão công a ~ người đó là ai a?"
"…Kẻ thù." Sắc mặt Trần Nặc nghiêm túc.
"Vậy chúng ta tại sao phải chạy?"
"Nơi này không thích hợp để động thủ." Trần Nặc lắc đầu: "Dẫn hắn đến chỗ vắng người."
Lộc Tế Tế gật đầu, sau đó nhìn lại, đã nhìn thấy sau lưng nơi xa, một bóng người tung bay ở giữa không trung đang đuổi theo.
"Lão công, hắn đã đuổi tới."
Trần Nặc gật đầu, chợt nhớ tới mấy đếm trước, biện pháp mà Quách lão bản cùng Tứ tiểu thư đối phó với Nữ Hoàng Tinh Không… Lập tức nói: "Tách ra! Ta dẫn dụ hắn, ngươi trong bóng tối tìm cơ hội."
"Được!" Mặc dù Lộc Tế Tế mất trí nhớ, nhưng bản năng chiến đấu còn không có đánh mất, trong nháy mắt hiểu rõ ý của Trần Nặc.
Thời điểm hai người đang nhảy lên không trung, một bàn tay của Trần Nặc đập lên lưng Lộc Tế Tế, Lộc Tế Tế dựa thế, thân thể một đầu vọt hướng mặt đất, rất nhanh biến mất tại trong đường phố.
Trần Nặc rơi vào trên sân thượng của tòa nhà khác, cố ý quay người ngừng lại vài giây, nâng lên hai tay, tấm xi măng cách nhiệt trên nền đất nhất thời bị tước đi hơn mười khối, giữa không trung hóa thành vô số mảnh vỡ, hướng phía phía sau Vu sư càn quét tới!
Vu sư tung bay ở giữa không trung, mắt thấy một mảnh xi măng đá vụn bay tới, cười lạnh một tiếng, mười ngón tay khẽ động liên tục, mảnh vỡ đầy trời lập tức cứng lại ở giữa không trung, sau đó đồng thời vô thanh vô tức rơi xuống đất.
"Niệm động lực không tồi, nhưng lực lượng của ngươi vẫn ở phía dưới ta, bị ta áp chế!" Vu sư mang trên mặt nụ cười, thân hình không ngừng lại một chút, bay vụt tới trước.
Trần Nặc căn bản không tiếp lời, thân hình như một con chim lớn tiếp tục lướt đi, hai người kẻ trước người sau truy đuổi, phi tốc ở trên mái nhà từng tòa kiến trúc.
Mắt thấy khoảng cách giữa Trần Nặc cùng Vu sư bị rút ngắn xuống mốt xíu, Trần Nặc bỗng nhiên xoay người một cái từ một trên một dãy nhà rơi xuống, rơi vào phía trên một mảnh đồng cỏ, sau đó một hơi lại chạy ra xa mấy trăm mét, xoay người nhảy lên mái nhà của một căn nhà nhỏ chỉ cao một tầng.
Vu sư ở phía sau đuổi theo không bỏ, thời điểm trông thấy tên nhóc phía trước rơi vào trên nóc nhà, phảng phất ngừng một chút, tựa hồ khí lực không tốt, thân thể lảo đảo một chút, sau đó một lần nữa đứng vững mới tiếp tục hướng phía trước chạy trốn.
Trong lòng Vu sư yên lặng tính toán thực lực của đối phương, cũng theo sau phi thân phóng qua, cũng rơi vào trên mái nhà kia, chợt trông thấy tên nhóc phía trước đột nhiên dừng lại, quay người đối với mình hét lớn một tiếng!
"Khoan đã!"
Vu sư vững vàng dừng lại, đứng ở trên mái nhà nhìn Trần Nặc ở phía xa: "Thế nào, sao lại không trốn nữa?"
Trần Nặc lắc đầu: "Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao muốn tìm ta gây phiền phức?"
Vu sư cười: "Anh bạn nhỏ, ngươi đang nói đùa sao. Quy củ của nghề này, tin tức của người ủy thác không thể tiết lộ."
"Nha." Trần Nặc nhẹ gật đầu, nhìn Vu sư: "Cho nên đã có người ủy thác ngươi tìm ta gây phiền toái."
Vu sư chậm rãi lắc đầu nói: "Ngươi là đang trì hoãn thời gian sao? Ngươi vừa rồi có đồng bọn, trốn đến nơi nào, dự định chơi trò âm thầm đánh lén? Nó không có ích gì đâu."
Trần Nặc không trả lời, ngược lại còn hỏi: "Ngươi liền tự tin như vậy, ngươi có thể thắng được ta?"
"Thực lực của ngươi không tệ, nhưng niệm lực của ngươi thấp hơn ta, cùng loại lực lượng nhưng đẳng cấp thấp hơn, tự nhiên sẽ bị ta khắc chế, ngươi không phải là đối thủ của ta."
"Cho nên?" Trần Nặc cố ý cười nói: "Ngươi muốn ta đầu hàng?"
Vu sư nhìn Trần Nặc ở phía xa: "Mặc dù đầu hàng sẽ khiến cho trò chơi này trở nên tương đối không thú vị, nhưng nếu như ngươi muốn bớt nếm mùi đau khổ, đây cũng là một lựa chọn tốt."
"A, vậy ngươi có thể cho ta vài giây để ngẫm lại sao?" Trần Nặc cười cười.
Vu sư cười nhạt một tiếng, áp chế lực lượng để cho trong lòng của hắn cực kỳ ổn, nắm chắc thắng lợi trong tay, ngược lại có một tia cảm giác mèo vờn chuột: "A, lại nghĩ ra chiêu đùa nghịch gì sao? Diêm La tiên sinh."
Trong lòng Trần Nặc hơi động, Diêm La?
Gia hỏa này, đêm nay đã lần thứ hai gọi mình là Diêm La.
Trong lòng lập tức nắm chắc, Trần Nặc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Không được, ta cân nhắc qua, đầu hàng không phù hợp với tính cách của ta, vẫn là đánh một trận đi."
"Có thể." Vu sư cười cười: "Đi tới Trung Quốc làm nhiệm vụ này, nếu không đánh một trận liền kết thúc, ta cũng sẽ cảm thấy rất không thú vị."