Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 286

Chương 286
Vừa Gặp Liền Phải Bịa Chuyện Xưa


Một đoàn người dạo bước trên đường, một hồi liền đi tới khu vực phô phồn hoa nhất của đường phố mới.

Lúc trước Lý Thanh Sơn căn bản cũng không thích dạo phố… Một lão già đã năm mươi bảy tuổi như hắn, nào có tập quán này.

Thế nhưng gần nhất ngược lại càng thích trượt chân.

Nhìn trung tâm thương mại phồn hoa trước mặt, Lý đường chủ liền hướng đi bên trong dạo chơi, lão Thất ở bên cạnh cùng với mấy tên thủ hạ khác tranh thủ thời gian đi theo.

Thời điểm Trần Nặc đuổi tới trong phòng, đẩy cửa ra đã nhìn thấy mái đầu bạc trắng của Ngư Nãi Đường ngồi ở đằng kia.

Ngư Nãi Đường giương mắt nhìn tên thanh niên đi tới này, một đôi mắt to của cô bé lập tức liền híp lại.

Trần Nặc ho khan một tiếng: "Khục, cái kia… Ta là…"

"Ngươi chính là Trần Nặc?" Biểu cảm trên mặt của Ngư Nãi Đường thay đổi mấy lần, sau đó lộ ra nụ cười nhu thuận, từ trên ghế nhảy xuống, đi tới cửa dắt tay Trần Nặc tiến vào bên trong.

Cô bé chín tuổi cười đến lại nhu thuận, dáng vẻ lại khả ái.

Thế nhưng Trần Diêm La cũng sẽ không bị loại nụ cười này của nàng lừa bịp! Gia hỏa đầu trâu này, cô bé này, một đầu óc đều là chuyện đen tối.

"y." Trần Nặc nhìn trong phòng một chút, sau đó cau mày nói: "Lộc…"

"Tỷ tỷ của ta xuống dưới lầu mua đồ, ngươi trước ngồi đây một chút." Ngư Nãi Đường dắt Trần Nặc ngồi xuống trước bàn, sau đó hai tay cô bé chống trên bàn, bàn tay nâng cằm lên, liền hiếu kỳ nhìn chằm chằm Trần Nặc.

Trần Nặc có chút không được tự nhiên, càng nhiều hơn chính là chột dạ: "…"

Bỗng nhiên, Ngư Nãi Đường mở miệng: "Hôm qua cúng ta nói chuyện điện thoại, ngươi nhớ kỹ sao?"

Trần Nặc nhìn Ngư Nãi Đường một chút: "Ừm."

"Cho nên, ngươi cùng với Khương Anh Tử kia có quan hệ như thế nào a?"

"…Bạn bè." Trần Nặc chậm rãi nói.

"Vậy tại sao ngươi lại biết tỷ tỷ của ta?"

"Ngẫu nhiên gặp, trùng hợp."

"Trùng hợp sao?" Ngư Nãi Đường nhẹ gật đầu, bỗng nhiên lại hỏi: "Ngươi có phải đánh chủ ý tỷ tỷ của ta hay không?"

"…" Trần Nặc đang muốn rót chén nước uống, nghe vậy liền trừng to mắt nhìn Ngư Nãi Đường.

"Thế nào? Chuyện này thì có cái gì kỳ quái. Tỷ tỷ của ta dáng dấp đẹp như thế, đàn ông nhìn vào lại không chủ ý với nàng mới gọi là không bình thường!"

"…" Trần Nặc thở dài: "Không ai dạy cho ngươi, trẻ con nói chuyện như vậy rất dễ bị đánh đòn sao?"

"Ngươi muốn đánh mông ta?" Ngư Nãi Đường mở to hai mắt nhìn.

"…"

Hừ, đời trước cũng không phải không đánh qua ngươi.

Ngay lúc này, phòng cửa lần nữa bị đẩy ra, Lộc Tế Tế đi đến.

Cách ăn mặc của Lộc Nữ Hoàng khiến cho Trần Nặc hơi có chút ngoài ý muốn.

Lộc Tế Tế cũng không có mặc lại quần áo của mình, mà lại mặc một bộ áo khoác che nắng không biết mua ở nơi nào, bộ quần áo rộng thùng thình mặc ở trên người, nhưng lại không chút nào có thể che giấu được tư thái mê người cùng thân hình nóng bỏng của nàng.

Ngư Nãi Đường nhìn thấy Lộc Tế Tế tiến đến, cô bé đầu tiên là hiếu kì mở to hai mắt nhìn: "A? Sư phụ, ngươi sao lại ăn mặc như thế này rồi?"

Lộc Tế Tế đi đến trước bàn, sờ lên đầu Ngư Nãi Đường: "Mới mua ở trung tâm thương mại tầng dưới, nhìn qua thấy rất hợp mắt."

"Thế nhưng trước kia ngươi vẫn luôn không thích mặc loại phong cách thể thao giản dị như thế này a."

"Không biết vì cái gì, hiện tại bỗng nhiên cảm thấy mặc như vậy cực kỳ thuận mắt a." Lộc Tế Tế cười cười.

Sau đó Lộc Tế Tế quay đầu nhìn Trần Nặc, trên mặt mang theo ý cười: "Trần Nặc tiên sinh, xin chào."

"…Xin chào." Trần Nặc hít thở sâu hai lần, miễn cưỡng cười nói: "Không biết, ngươi gửi tin nhắn hẹn ta tới đây làm gì…"

Lộc Tế Tế đi tới trước bàn, ngồi xuống bên cạnh Trần Nặc, còn chủ động cầm lấy ấm nước trên bàn, rót mooth chén trà cho Trần Nặc.

"Đương nhiên là vì cảm tạ ngươi a ~" Lộc Tế Tế dùng giọng nói và ngữ điệu mềm mại nhưng cũng rất mạnh mẽ của nàng, chậm rãi nói: "Ngươi thế nhưng đã cứu ta a, về tình về lý, ta cũng nên cảm tạ ngươi mới đúng a."

"A… Cái kia, kỳ thật, kỳ thật cũng không cần phải khách khí."

"Cần!" Lộc Tế Tế lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Cảm tạ, nhất định phải cảm tạ."

Rất nhanh, nhân viên phục vụ đem cả bàn đồ ăn bưng lên.

Lộc Tế Tế còn muốn mở một chai rượu, nhưng đã bị Ngư Nãi Đường dùng ánh mắt cảnh cáo ép trở về, ngượng ngùng cầm một bình Cocacola mở ra.

"Đầu tiên, ta muốn cảm tạ Trần Nặc tiên sinh, lần này đã cứu ta a." Lộc Tế Tế nâng cốc lên.

Trần Nặc vội vàng để đũa xuống, cũng nâng cốc lên, thận trọng nói: "Kỳ thật cũng thật không phải là chuyện lớn gì…"

"Không, chuyện này rất lớn nha." Lộc Tế Tế cười tủm tỉm nhìn Trần Nặc.

Hai người cụng ly một cái, Lộc Tế Tế đem một ly Cocacola trực tiếp uống hết.

Trần Nặc nhanh chóng hai ba miếng uống xong.

Mà Lộc Tế Tế lại rót cho hắn ly thứ hai.

Ngư Nãi Đường liền ngồi ở đằng kia, nắm vuốt một đôi đũa, nhìn qua tựa hồ đang hết sức chuyên chú đối phó với một đĩa tôm xào rau xanh ở trước mặt mình, nhưng kỳ thật lỗ tai đang dựng thẳng nghe lén, trên mặt cũng treo nụ cười cổ quái.

"Ly thứ hai đâu, ta muốn xin lỗi ngươi a." Lộc Tế Tế thở dài, giơ ly lên: "Tên đồ đệ này của ta, vì tìm ta, còn bắt cóc bạn bè của ngươi. Tối hôm qua thời điểm ta đang ở nhà ngươi nên còn không biết, sau khi ta trở về, nàng nói với ta, ta phát hiện, nguyên lai giữa chúng ta còn có một trận hiểu lầm như thế.

Cho nên, bữa cơm này hôm nay, ngoại trừ cảm tạ ra, ta còn muốn hướng ngài biểu thị một chút áy náy."

Nói rồi, Lộc Tế Tế lại cạn một ly Cocacola.

Trần Nặc một tay xoa xoa cái trán, cũng nhanh chóng nâng ly lên uống sạch.

"Chuyện thứ ba nha."

Sóng mắt Lộc Tế Tế lưu chuyển, chậm rãi nói: "Vấn đề này chỉ sợ phải nói dài dòng một chút nha.

Ám sát Khương Anh Tử cũng được.

Nhiệm vụ trên trang web Bạch Tuộc cũng được.

Nghĩ đến đâu, trong đó còn có rất rất nhiều hiểu lầm đâu.

Ta rất muốn biết là, Trần Nặc tiên sinh, ngươi là thế nào sẽ nhận biết được Khương Anh Tử này?"

Trần Nặc thở dài.

Còn có thể ăn một bữa cơm cho miệng hay không a…

Ngươi có thể để ta đừng có vừa gặp được ngươi liền phải bịa chuyện xưa hay không…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất