Chương 307
Luôn Luôn Có Điểm Không Đúng
Tôn Khả Khả nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên liền móc ví nhỏ của mình ra.
Bên trong không chỉnh tề lấy ra hơn một trăm sáu mươi đồng, sau đó không suy nghĩ gì liền nhét vào túi Trần Nặc.
"Ta chỉ có nhiêu đó." Tôn Khả Khả nắm lấy tay Trần Nặc, ôn nhu nói: "Điện thoại di động coi như hai chúng ta cùng nhau mua đi. Ngươi… ngươi bây giờ còn đang làm việc kiếm tiền, không thể phung phí được … Hơn nữa sau này, sau này…"
Nói đến đây, Tôn Khả Khả cúi đầu, thanh âm nhỏ hơn vài phần, trên mặt cũng hiện ra hai đóa mây hồng:
"Về sau… Có rất nhiều nơi cần chi tiêu, tiền của ngươi ngươi luôn phải tiết kiệm một khoản. "
Trần Nặc suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Tôn Khả Khả, không kháng cự.
Ân… Tổng vẫn nên nghĩ biện pháp, để cho mình quang minh chính đại phát tài mới được. Bằng không rõ ràng có tiền nhưng cũng không thể tiêu, có chút bất tiện.
Trong lòng Trần Nặc suy nghĩ làm sao có thể để cho tiền tài của mình có lai lịch rõ ràng…
Tôn Khả Khả cũng đề nghị không ăn McDonald's, để tiết kiệm tiền, cô đi ra ngoài tìm một quán mì để ăn.
Cô gái này, chính là một viên tiểu gia bích ngọc thuần thiện…
Kỳ thật tiểu gia bích ngọc thuần thiện như thế, lại vừa vắn khiến cho Trần Nặc cảm thấy một sự ràng buộc lo lắng.
Chỉ là, hai người rời khỏi trung tâm thương mại còn chưa tìm được quán mì, điện thoại của lão Tôn liền gọi đến điện thoại di động của Trần Nặc.
"Trần Nặc, Khả Khả ở cùng ngươi đúng không?"
"Đúng vậy."
"Tại sao ta không gọi được co Khả Khả?"
"Ách… Điện thoại di động của cô ấy rơi xuống nước. ”
"…" Đầu lão Tôn dừng lại một giây, sau đó chậm rãi nói: "Các ngươi khi nào trở về?"
"Sau khi ăn cơm xong."
"…… Đừng ăn, để cho Khả Khả trở lại ngay lập tức! "Giọng điệu của lão Tôn có chút không tốt.
Trần Nặc mỉm cười: "Lão Tôn, đừng keo kiệt như vậy, một chiếc điện thoại di động bị hỏng, không đến mức tức giận."
"…" Đầu lão Tôn hừ một tiếng: "Không phải chuyện điện thoại di động! Ngươi để cô ấy quay lại ngay."
Tiếng cúp điện thoại truyền tới.
Trần Nặc có chút nghi hoặc nhìn Tôn Khả Khả.
Cơm không ăn, Trần Nặc đưa Tôn Khả Khả về nhà.
Mở cửa, sắc mặt lão Tôn quả nhiên không dễ nhìn, tựa hồ đã đè lửa xuống.
Thậm chí không để Trần Nặc ở lại ăn cơm, liền để Trần Nặc trực tiếp lăn về.
Trần Nặc mang theo vài phần nghi hoặc trở về, vừa về nhà, liền nhận được điện thoại của Tôn Khả Khả.
Cô bé ở trong điện thoại ủy khuất mang theo tiếng khóc.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ta. Ta thì làm bài không tốt.” Tôn Khả Khả khóc: "Bài thi ngày đầu tiên cùng ngày thứ hai đã được các giáo viên chấm xong… Cha ta đã thấy bài thi của ta… Mắng ta một trận, nói ta không dụng tâm học tập như vậy, sẽ không cho phép ta qua lại với ngươi…"
"…… Ách…" Trần Nặc hơi có chút ngoài ý muốn.
Không thể qua lại. Lão Tôn phỏng chừng thật sự có chút sốt ruột.
Trần Nặc có thể không thi đại học, nhưng kỳ vọng của lão Tôn đối với con gái, nhất định phải thi đại học, cho dù là chuyên ngành.
Lão Tôn đã chấp nhận cho con gái mình có thể qua lại với Trần chó con… Nhưng ngươi cũng không thể ảnh hưởng đến việc học. Nếu thật sự Tôn Khả Khả thi không vào đại học, trì hoãn tiền đồ, lão Tôn tuyệt đối không đành lòng.
"Ngươi… Không phải là ngươi đã làm bài kiểm tra tốt sao?"
“…… Ta không biết." Tôn Khả Khả ủy khuất khuất: "Cha ta nói đã nhìn bài thi của ta, rất nhiều nơi đều bất cẩn viết sai… Bải thi toán học, rất nhiều câu hỏi, rõ ràng quá trình ta đã viết đúng, câu trả lời cũng tính đúng, nhưng ta đã viết sai ký hiệu, có hai câu hỏi số gốc không viết, còn có một vài câu hỏi lựa chọn, ta rõ ràng đã chọn đúng … Nhưng ta đã viết sai câu trả lời, câu trả lời cho câu hỏi trước đó là số liệu cho câu hỏi tiếp theo, kết quả sai một chuỗi lớn…"
Trần Nặc không nói nên lời!
Tôn Khả Khả khóc ra: "Ta, gần đây ta sao lại xui xẻo như vậy a…"
Trong lòng Trần Nặc cũng có chút cổ quái.
Nói như vậy… Dường như trạng thái gần đây của Tôn Khả Khả hơi không đúng.
Một chút vấn đề, cũng có thể khiến chuyện xảy ra lớn?
Những điều không may được xếp chồng lên nhau?
Luôn luôn có điểm không đúng.
Ngày hôm sau, bữa tiệc sinh nhật của Lão Tưởng được đặt tại một khách sạn 3 sao cách trường không xa.
Đẳng cấp không cao, thuộc về tiêu chuẩn tiêu thụ của người bình thường
Trong nhà ăn của khách sạn đặt một phòng nhỏ, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có một bàn khách.
Buổi chiều Trần Nặc đi tới trường mẫu giáo đón Trần Tiểu Diệp, sau đó dẫn em gái về nhà thay quần áo, Tiểu Diệp ăn mặc xinh đẹp.
Cái này cũng không vì để cho đứa bé trông xinh đẹp, mà là vì lão Tưởng.
Theo truyền thống của Kim Lăng, lễ mừng thọ của người già, con cái phải chào đón, còn phải kính trà cho người già.
Lão Tưởng cùng Tống sư nương không có con cái, Tiểu Diệp chính là khuê nữ duy nhất của hai người, tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng ít nhiều cũng có cùng nhau tâm sự, giúp cho lão đầu tử thọ năm mươi không đến mức có vẻ quá cô độc.
Bộ dáng đặc biệt vui mừng của Tiểu Diệp được ca ca chụp lại —— nói như vậy, bỏ vào khung ảnh liền có thể dùng làm tranh tết.
Lúc đến khách sạn, Trần Nặc nắm tay em gái vào phòng, lão Tưởng và Tống Xảo Vân đều đã có mặt ở bên trong.
Cả nhà lão Tôn đều đến, Tôn Khả Khả vốn nhìn Trần Nặc tiến vào, ánh mắt nhất thời sáng lên, từ trên ghế nhảy dựng lên liền muốn nghênh đón, lão Tôn dùng sức ho khan một tiếng, nhất thời thân thể liền thấp hơn nửa đoạn.
Trong lòng Dương Hiểu Nghệ có chút khó chịu, nắm lấy tay con gái, đặt cô trở lại chỗ ngồi, thấp giọng nói: "Con gái trong nhà, nào có giống như thế! Không gả ra được thì sao!"
Đại khái là tối hôm qua, Tôn Khả Khả ở nhà bị lão Tôn mắng, hơn nữa kết quả của kỳ thi cuối cũng không tốt, quả thật có chút chột dạ, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ là ánh mắt không ngừng liếc về phía Trần Nặc.
Trần Nặc ném qua ánh mắt "yên tâm" đối với cô, trước tiên kéo Tiểu Diệp đi qua bái thọ cho lão Tưởng.