Chương 322
Theo Dõi
Sau mười mấy phút, Trần Nặc mở mắt ra, thu lại tay phải của mình.
Tôn Khả Khả vẫn đang ngủ say trên ghế sô pha.
Trần Nặc mở lòng bàn tay phải ra, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một đoàn dung hợp thể.
Thứ này bị hắn nhổ ra khỏi không gian ý thức của Tôn Khả Khả!
Chỉ là một khi thứ này thoát ly thân thể Tôn Khả Khả, phảng phất thoáng cái liền lâm vào trong giấc ngủ say, không hề có chút dao động nào.
Trần Nặc cẩn thận phân ra một tia niệm lực, bao bọc thứ này lại từng tầng một, giống như một cái kén tằm.
Một khi tiếp xúc với niệm lực, thứ này dường như lập tức liền sống lại, chủ động vươn xúc giác ra dung hợp với niệm lực của Trần Nặc.
Tựa như đang muốn phá kén niệm lực của Trần Nặc.
Chỉ là tinh thần lực của Trần Nặc nhưng kết đến cỡ nào!
Đâu phải thứ mà người bình thường như Tôn Khả Khả có thể so sánh được?
Trần Nặc ngưng tụ tinh thần lực vô cùng dày đặc, thứ nhỏ bé này ở trong kén tằm từng chút hòa tan kén tằm, nhưng tốc độ hòa tan đột phá, đối với Trần Nặc mà nói, đó chính là chín trâu mất một sợi lông.
"Còn chưa hiểu rõ ngươi là cái gì, trước tiên ngoan ngoãn ở lại nơi này của ta đi.
Ngươi có thể tự động sinh trưởng, sau đó phóng thích thứ 'xui xẻo' sao…
Vậy liền gọi ngươi là, hạt giống xui xẻo đi.”
Trần Nặc cười lạnh một tiếng, thu ngón tay của mình lại, tinh thần lực thu hồi một "hạt giống xui xẻo" rất nhỏ này, thu vào trong không gian tinh thần của mình.
Trong cái kén do niệm lực của Trần Diêm La hình thành, thứ này, không thể có tác dụng gì.
Nhìn thoáng qua Tôn Khả Khả đang ngủ say, Trần Nặc lại dùng niệm lực chậm rãi giúp bạn gái điều trị vết bầm tím và vết thương trên đùi một chút, cũng chính là tăng tốc độ tan máu bầm đi.
Sau đó phủ một tấm chăn lên Tôn Khả Khả, Trần Nặc xoay người rời khỏi nhà lão Tôn.
Nhà máy sản xuất sắt thép XX, một nhà máy nhà nước cũ ở phía nam thành phố, quy mô nhỏ.
Trước khi vào giờ làm buổi chiều, Trần Nặc đã đứng ở cửa nhà máy nhỏ này.
Ngay phía nam thành phố Kim Lăng, một con đường hẹp, kiến trúc dột nát.
Nhà máy rất nhỏ, so sánh với phường cũng không lớn hơn bao nhiêu, từ bên ngoài nhìn vào, cũng chỉ có hai nhà xưởng, cộng thêm một tòa nhà văn phòng hai tầng khá nhỏ.
Ngoài cửa, cách đó không xa có một quán mì, Trần Nặc đi vào, kêu một bát, ngồi ở đó vừa ăn, vừa nhìn cửa xưởng.
Trần Nặc ngồi chờ một lát, đợi đến khi mục tiêu của mình.
Hà Dung.
Mặc dù không biết Hà Dung, nhưng theo mô tả của Tôn Khả Khả, rất dễ nhận ra Hà Dung.
Cô gái có vóc dáng thấp, mập mạp và mái tóc ngắn nhuộm màu vàng.
Hơn nữa, có một hình xăm trên cánh tay của cô ta.
Với một vài đặc điểm như vậy, cũng không khó khăn để có thể tìm được.
Hà Dung đứng ở cửa, Trần Nặc nhìn qua một cái liền có thể nhận ra, đây là mục tiêu mà mình tìm kiếm.
Dáng người nhỏ bé, nhìn qua cũng chỉ hơn một mét năm, mang giày bánh mỳ thật dày, cũng không tới một mét sáu.
Trang điểm đậm, vẽ mắt đặc biệt dày.
Mái tóc ngắn màu vàng, một nhúm tóc ở trên trán được nhuộm thành màu tím.
Váy ngắn, bên trong mặc một chiếc áo màu đen và khoác thêm một chiếc áo sơ mi ngắn tay bên ngoài.
Hà Dung đi ra khỏi cửa lớn, nhìn trái nhìn phải, sau đó dọc theo con đường đi xuống bên trái.
Trần Nặc đứng dậy, từ quán mì đi ra, xa xa đi theo phía sau.
Đi bộ khoảng vài trăm mét.
Rẽ qua một ngã tư, có rất ít người trên đường phố.
Có một chiếc xe màu đen đậu bên đường, Mercedes. Trông nó cũng không rẻ.
Hà Dung đi tới, đầu tiên là giống như lơ đãng dựa vào phía trên một chút, sau đó giả vờ chụp ảnh trên gương xe, ánh mắt rõ ràng len lén nhìn trái phải.
Sau đó, cô đứng dậy và đưa tay lấy ra thứ gì đó từ trong túi của mình …
Trần Nặc ở xa xa nhìn rất rõ ràng, đó là một con dao móng tay nho nhỏ.
Hà Dung nắm lấy, tay phảng phất như rất tự nhiên buông xuống, sau đó cứ như vậy dán vào chiếc xe này đi qua…
Đằng sau cô, cửa ra vào và thân xe Mercedes màu đen để lại một vết trầy xước dài …
Trần Nặc nhíu mày.
Hà Dung đi khoảng mười phút thì vào một khu dân cư cũ.
Loại tòa nhà đơn được xây dựng vào những năm 1980 và 1990.
Ở dưới lầu, Hà Dung bước chậm lại.
Lúc này, một chiếc xe đạp từ phía sau đi tới.
Một nữ sinh mặc đồng phục học sinh dừng xe đạp lại, nhìn thấy Hà Dung, nhiệt tình chào hỏi.
“Dung Dung tỷ!”
Hà Dung xoay người lại, trên mặt cũng lộ ra nụ cười: "A, là ngươi a, ngươi đã tan học sao?”
"Đúng vậy."
Tướng mạo của cô gái này hơi thanh tú, đầu cũng hơi cao, hơi gầy.
Đồng phục học sinh trên cơ thể có logo rõ ràng "Trường trung học XX".
Đây là tên của một trường trung học trọng điểm nổi tiếng ở Thành phố Kim Lăng.
Cô gái chào hỏi Hà Dung, liền dừng xe đạp xong, sau đó cười nói: "Ta mới vừa tan học, hôm nay có rất nhiều bài tập về nhà phải làm, tạm biệt chị Dung Dung.”
“Được rồi, tạm biệt!” Hà Dung cũng cười rất khí phách.
Cô gái mặc đồng phục học sinh cầm lấy túi xách nặng nề, xoay người đi vào một tòa nhà đơn, Hà Dung đứng ở dưới lầu một lát, nghiêng tai lắng nghe tiếng bước chân của đối phương lên lầu càng ngày càng nhỏ dần đi.