Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 334

Chương 334
Phỏng Vấn


Xuống xe, một nữ nhân viên trẻ bước ra khỏi sảnh khách sạn.

Cũng là người thuộc công ty giáo dục, chịu trách nhiệm đóng quân trong khách sạn để phục vụ giám đốc trường.

Cô gái mặc cổ áo trắng này thấy được Trương tổng rõ ràng thái độ rất chuyên nghiệp cũng rất cung kính.

"Trương tổng, giám đốc đang nghỉ ngơi không thể gặp, trợ lý của cô ấy bảo tôi dẫn người đi phỏng vấn trước."

Trương tổng tựa hồ có chút thất vọng, không thể nhìn thấy lãnh đạo nhà trường, nhưng cũng rất nhanh liền xoay người nói vài câu với đám người Trần Nặc.

"Các ngươi đi theo cô ấy đi, đây là tiểu Trần của công ty chúng ta, nàng sẽ dẫn các ngươi đi phỏng vấn.

Chúng ta sẽ đợi các ngươi ở sảnh khách sạn, sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, chiếc xe sẽ đưa bạn trở lại trường học.”

Tâm lý Trần Nặc thả lỏng, ngược lại lớp trưởng có chút khẩn trương, thấp giọng im lặng: "Một ngày một trăm, một ngày một trăm…"

Đỗ Hiểu Yến và cô gái kia ngược lại có chút tâm tư, trong thang máy, liền đối diện gương bắt đầu sửa sang lại tóc mình.

"Các ngươi không cần khẩn trương." Tiểu Trần cười nói: "Hôm nay giám đốc nhà trường sẽ không gặp các ngươi, phỏng vấn là trợ lý của cô ấy. Ta cũng từng nói chuyện qua, cô ấy cũng khá tốt.”

Thang máy đến tầng 4 của khách sạn, đây là trung tâm giải trí của khách sạn.

Tiểu Trần dẫn bốn người đi vào cửa trung tâm giải trí, nhân viên khách sạn ở bên trong lập tức ra nghênh đón, sau khi tiểu Trần nói mấy câu, đưa mấy người vào.

Đi tới trước một hành lang, Tiểu Trần dừng bước.

"Tiếp theo là cuộc phỏng vấn, các ngươi từng người một tiến vào, tới hành lang thì rẽ, phòng cuối cùng. Những người khác đứng chờ ở đây.

Không cần phải lo lắng, hỏi cái gì thì các ngươi trả lời cái đó, hãy thả lỏng tâm trí đi.”

Tiểu Trần này xem ra cũng hơn hai mươi tuổi, so với học sinh như Trần Nặc lớn tuổi hơn nhiều. Hơn nữa có vẻ là nhân viên tiếp tân quanh năm, nói chuyện đều mang theo sự thân thiện.

"Ai đi trước, các ngươi tự mình thương lượng một chút."

Trần Nặc không nói gì.

Lớp trưởng muốn nói lại thôi. Cả hai cô gái đều nhìn nhau.

Cả ba học sinh đều có một ý tưởng: người đầu tiên đi vào dường như sẽ bị thiệt thòi.

Tất cả đều muốn đợi người đầu tiên đi vào, sau đó có thể hỏi tình hình bên trong, hỏi những câu hỏi được đặt ra để có thể chuẩn bị trước.

Nhưng…

"Cũng không có cơ hội để các ngươi hơi thăm, sau khi một người phỏng vấn xong, liền từ một cầu thang khác của hành lang đi xuống lầu trở về đại sảnh, cho nên kỳ thật vào trước hay sau đều không có gì khác biệt.

Thay vào đó, ta khuyên mọi ngươi nên đi vào sớm.”

Vì vậy, cô gái xa lạ kia giơ tay lên đầu tiên.

Những bạn nhỏ vẫn chưa học được cách chiến đấu tại nơi làm việc của người lớn.

Sau khi một người đi vào, các bạn học khác cũng khuyến khích nói vài tiếng "cố lên".

Trần Nặc thì tìm một cái ghế sofa rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra tiếp tục chơi trò snake.

Tiểu Trần kia nhìn lớp trưởng cùng Đỗ Hiểu Yến vẫn đang khẩn trương, lại nhìn vẻ mặt không quan tâm của Trần Nặc, trong lòng cũng có chút tò mò.

Một lát sau, điện thoại di động trong tay Tiểu Trần vang lên, cô nhìn qua một chút, sau đó nói: "Đã xong, ai sẽ người thứ hai đi vào?"

"Ta!" Đỗ Hiểu Yến đứng lên, sửa sang lại tóc và quần áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào hành lang.

Sau vài phút, điện thoại di động của Tiểu Trần nhận được tin nhắn một lần nữa.

"Người thứ ba?"

"Ngươi đi đi, lớp trưởng." Trần Nặc cười nói.

Lớp trưởng đã sớm khẩn trương đến mức muốn đi vệ sinh, nghe vậy liền lập tức nhảy dựng lên, gật đầu với Trần Nặc, nhanh chân bước vào.

Lần này lớp trưởng đi vào, cư nhiên chờ rất lâu, cũng không có tin tức gì nữa.

Ước chừng chờ đợi nửa tiếng đồng thời, Tiểu Trần cũng có chút đứng ngồi không yên.

"Tại sao lâu như vậy?"

Trần Nặc ngẩng đầu nhìn cô gái này, nhún vai, tiếp tục cúi đầu chơi snake.

Rốt cuộc, điện thoại di động của Tiểu Trần vang lên một chút, nhưng sau khi nhìn thấy tin tức, sắc mặt Tiểu Trần có chút cổ quái.

"Cái kia… Bạn học Trần Nặc phải không, ngươi đợi một chút. Trợ lý của giám đốc nhà trường bây giờ có chút chuyện, ngươi chờ đợi một chút.”

"Ta bỏ quyền được không?" Trần Nặc thu hồi điện thoại di động: "Ta trực tiếp trờ về là được, vốn cũng không có hứng thú gì.”

Sắc mặt Tiểu Trần nhất thời trắng bệnh: "Chuyện này làm sao được!”

Trần Nặc cười nói: "Làm trợ lý cho người ta a, hơn nữa còn là trợ lý của trợ lý, chuyện hầu hạ người khác, tôi không có hứng thú gì.”

"Bạn học Trần Nặc, đây là một cơ hội rất tốt để rèn luyện bản thân. Hơn nữa… Trợ cấp cũng được trả lương cao.”

"Bản thân ta có công việc kiếm tiền a." Trần Nặc lười biếng nói.

Tiểu Trần có chút bất đắc dĩ, cô nhìn trái phải, cười khổ nói: "Bạn học Trần Nặc, mặc kệ thế nào, ít nhất ngươi cũng nên hoàn thành cuộc phỏng vấn được không? Tôi phụ trách công việc này… Nếu ngươi rời đi ngay bây giờ, lát nữa tôi phải giải thích như thế nào?

Ta cũng chỉ là một người làm công, xin ngươi đừng làm khó ta.”

Trần Nặc suy nghĩ một chút: "Được rồi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất