Chương 339
Bắt Lại
Trong lòng Trần Nặc thở dài, cười nói: "Xin chào, ta là Trần Nặc.”
Vị phu nhân Gima giả vờ làm giám đốc trường này, sớm đã bị Nivel nói cho biết cái gì đó, sau khi nhìn thấy Trần Nặc, biểu tình trên mặt liền nhanh chóng biến thành khuôn mặt tươi cười thân thiết, bắt tay Trần Nặc.
Lớp trưởng cũng vội vàng đi lên, với câu tiếng Anh đã được sớm chuẩn bị từ trước mà cười nói: "Ngài Gima, rất vui được phục vụ ngài!" Ta là…"
"Các ngươi đã ăn sáng chưa?" Nivel mở miệng cười.
Mặc dù hỏi "các ngươi", nhưng rõ ràng người mà cô nhìn chằm chằm vào lại là Trần Nặc.
Lớp trưởng đang muốn trả lời "ăn"…
“……Chưa, chưa.” Trần Nặc lười biếng nói.
"A!" Nivel mỉm cười hạnh phúc hơn, giương một túi giấy trong tay ra: "Cái này cho ngươi đi."
Trần Nặc tiếp nhận, trong túi giấy là một bánh sandwich thịt xông khói trứng.
"Ách…" Trần Nặc có chút lo lắng tại chỗ.
Trần Sa Sa và lớp trưởng ở bên cạnh đều kinh nghi nhìn Trần Nặc, lại nhìn vị trợ lý này.
Nivel nheo mắt nhìn hai người: "Có vấn đề gì không?”
"Không!" Trần Sa Sa vội vàng lắc đầu, cười nói: "Thời gian không sớm, chúng ta hiện tại xuất phát được chứ?”
"Có thể." Bà Gima gật đầu, như thể không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, duy trì một nụ cười lịch sự mà không làm mất uy nghiêm: "Chúng ta đi thôi."
Một chiếc Mercedes-Benz được công ty giáo dục gọi tới.
Lúc lên xe, Nivel nhi trực tiếp lôi kéo Trần Nặc ngồi ở hàng cuối cùng. Bà Gima và Trần Sa Sa đang ngồi ở hàng thứ hai.
Mà lớp trưởng, bị chen chúc vào ghế lái phụ.
Trong lòng Trần Sa Sa đều là sương mù, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười lễ phép, dọc theo đường đi đánh phải qua loa đối thoại cùng bà Gima, mượn cơ hội giới thiệu một số tình huống trường học.
Ngược lại Nivel và Trần Nặc ngồi ở hàng cuối cùng, vẻ mặt tươi cười của cô gái liền rất vui vẻ, hơn nữa còn cố ý dùng lời khách khí gọi Trần Nặc một chút, khiến Trần Nặc không thể làm gì được, đành phải ăn phần bánh sandwich đó ngay tại chỗ.
Trần Nặc như ngồi trên đống lửa, đành phải ba miệng hai miếng nhét bánh sandwich vào miệng dùng sức nuốt xuống.
Nivel mỉm cười nhìn Trần Nặc, sau đó lại chủ động cầm lấy nước khoáng đặt ở ghế trước, mở nắp chai đưa qua.
“……”
Trần Nặc trừng mắt nhìn Nivel.
Đại tỷ! Bạn thu liễm lại một chút!!
Ta là tình nguyện viên hay ngươi mới là tình nguyện viên a!
Trần Sa Sa vốn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu lịch sử trường Số 8 với Gima, nhìn thấy cảnh tượng này, tiềm thức ngoài miệng cũng quên nói.
Nụ cười trên khuôn mặt của cô Gima không thay đổi, chậm rãi nói: "Nivel là trợ lý của ta, cũng là một người bà con xa của ta. Những người trẻ tuổi tương đối có tiếng nói chung, thích hòa hợp với những người cùng lứa, khiến ngươi chê cười rồi.”
"Ah? Ai! Không, không có gì đâu.” Trần Sa Sa ngượng ngùng cười: "Mấy người trẻ tuổi sao, có tiếng nói chung, rất tốt, rất tốt…"
Trái tim lớp trưởng lặng lẽ rơi nước mắt: “Ta cũng là một chàng trai trẻ ah!”
Hôm nay trong trường cũng không có ai nữa.
Khối mười và khối mười một đã hoàn thành kỳ thi cuối cùng nên đã bắt đầu kỳ nghỉ hè.
Khối mười hai cũng đã nghỉ học, hầu hết các học sinh vô vọng trong kỳ thi tuyển sinh đại học cũng đã được thả vịt. Nhà trường tập trung vào việc nổ lực bổ túc cho các học sinh lớp mười hai có hy vọng thi tuyển vào đại học.
Khuôn viên trường rộng lớn như vậy, nhìn qua ngược lại thiếu tiếng ồn như ngày thường, có vẻ yên tĩnh không tiếng động.
Sự xuất hiện của bà giám đốc nhà trường, hơn nữa lại là khách nước ngoài, đội ngũ lãnh đạo trường trung học phổ thông Sô 8 toàn bộ đều đến tiếp đãi, còn có một quan viên phòng giáo dục cũng đến, cùng với nhân viên văn phòng bộ phận đối ngoại.
Nivel đã đầu tư ba ngàn vạn bảng Anh vào công ty giáo dục này.
Năm 2001, Thành phố Kim Lăng là một trong những thành phố phát triển kinh tế nhất ở Trung Quốc. Ba ngàn vạn bảng Anh vốn đầu tư nước ngoài, nói cao không cao, nói thấp không thấp.
Nhưng vốn đầu tư ba ngàn vạn bảng Anh này cũng không phải vào sản xuất hay công nghiệp … Thay vào đó, lại là đầu tư vào ngành giáo dục.
Điều này rất mới mẻ và cũng có một số ý nghĩa đặc biệt.
Cũng đủ để cho các bộ phận liên quan thu hút vốn đầu tư hoặc công tác đối ngoại trong khu vực, đặc biệt chú ý một chút, cũng có thể làm cho một số phương tiện truyền thông đưa tin, làm ra một phen thành tựu quan trọng để làm tiền đề xây dựng trường học.
Trong trường học, tất cả lãnh đạo phòng giáo dục và lãnh đạo phòng ban đối ngoại trong vùng đang bao quanh lấy bà Gima, giống như chúng tinh phủng nguyệt hướng về phía khu bộ phận quốc tế mà đi.
Phòng trưng bày triển lãm được xây dựng mới - theo quy trình chung, nơi đây dùng để trưng bày lịch sử huy hòng của trường trung học Số 8.
Nhưng thật sự là thiếu thốn a!
Một cái trường công lập cải cách thành trường tư thục, có thể có lịch sử huy hoàng nào sao?
Đơn giản chỉ là trưng bày một số hình ảnh cũ thời điểm xây dựng thành lập ngôi trường, được dùng để nhớ lại những hồi ức ngọt ngào.
Không có giải thưởng danh dự lớn. Không có tỷ lệ đi học tốt.
Nhưng may mắn thay, các cơ sở phần cứng được xây dựng khá tốt, có thể thấy rằng một phần lớn các khoản đầu tư thực sự được chi tiêu vào thực tế.
Tòa nhà giảng dạy xinh đẹp, ký túc xá mới mẻ. Phòng dự thính và các trang thiết bị đều rất tốt.
Cùng với phòng tin học.
Diện tích đất không đủ, không thể làm thêm một sân vận động tiêu chuẩn… Không có cách nào để làm
Nhưng sân bóng rổ vẫn có, hơn nữa còn là một sân vận động trong nhà.
Thư viện cũng mới được xây dựng, gồm hai tầng. Một hàng kệ sách đã được lấp đầy, nhìn qua có điểm khí phái.
Nói một cách đơn giản, nếu chỉ nhìn vào cơ sở vật chất, so với một số trường trung học trọng điểm cũng không kém hơn.
Yếu vẫn là lực lượng giáo viên.
Chỉ là những phần cơ sở vật chất này, nếu đến thăm một vòng, một buổi sáng cũng tiêu hao hết.
Tuy nhiên, Trần Nặc cũng không đi theo tham quan.
Các nhà lãnh đạo trường học vây quanh bà Gima. Trần Nặc cùng lớp trưởng loại tiểu lâu la như vậy tự nhiên cũng chỉ đứng sang một bên.
Trần Nặc vốn muốn nhân cơ hội lười biếng thậm chí là lẻn rời đi…
Dù sao cũng là ở trường, lão Tôn đi theo đoàn thăm viếng bận rộn, mình nhân cơ hội lẻn đến nhà lão Tôn, ôm Tôn Khả Khả đáng yêu ở trên sô pha xem TV.
Như vậy không thơm sao?
Cùng lắm là buổi trưa lại lẻn về là được.
Bất quá còn chưa kịp chạy, đã bị Nivel bắt được.