Chương 342
Xem Phim
Ừm, kỳ thật suốt đêm Nivel không ngủ, quan trọng hơn là, cô không muốn nhân cách người chị lại đi ra.
Chỉ là điều này, Nivel sẽ không nói cho Trần Nặc biết mà thôi.
Hôm qua đã đến thăm trường, hôm nay phòng giáo dục mời giám đốc ngoại thương Gima đến tham quan các di tích lịch sử của thành phố Kim Lăng.
Cái gì mà tường thành Minh, cái gì mà Tần Hoài phong quang các loại.
Đối với chuyến thăm này, Trần nặc là một người dân địa phương nên cũng không có hứng thú gì cả.
Sau đó, khi đến điểm dừng đầu tiên là công thành Trung Hoa, Nivel lặng lẽ kéo Trần Nặc - lần này Trần Nặc không có quá lớn kháng cự.
Ngày nóng như vậy, leo lên cổng thành Trung Hoa, Trần Nặc cũng không có hứng thú.
Đối với viêc bà Giám đốc trường một lần nữa phái trợ lý rời khỏi công việc, loại chuyện này, người ngoài không có quyền hỏi qua.
Người duy nhất hạnh phúc có lẽ là lớp trưởng.
Vì vậy, lớp trưởng thay thế vị trí của Nivel, tạm thời đóng vai trò là người giám sát của bà Gima. Sử dụng bài tập về nhà đã làm tốt tối qua làm bài giới thiệu tiếng Anh, theo bên cạnh bà Gima, làm việc chăm chỉ giới thiệu lịch sử lâu dài của Thành Trung Hoa.
Không thể không nói, trên thực tế, lớp trưởng vẫn là một người rất chăm chỉ.
"Hôm nay chúng ta làm gì?" Nivel lôi kéo Trần Nặc đi ra nửa con phố, nhìn xa xa, không ai chú ý tới, yên tâm.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Nghe ngươi a, nơi này là quê hương của ngươi mà." Nivel cười nói.
Trần Nặc suy nghĩ một chút.
Thôi, xem như mang theo cô nàng quý tộc này ra ngoài ăn uống vui vẻ đi.
Cách công thành Trung Hoa gần nhất… Đó chính là đền thờ Phu Tử.
Lục triều cố đô, Minh Đại cống viện…
Vì vậy, Trần nặc đã chọn không đi.
Nói đùa sao.
Đền Thờ Phu Tử thì có gì thú vị! Không khác gì các cửa hàng lưu niệm dùng để dụ dỗ du khách nước ngoài tới mua hàng.
Về phần cống viện nhà Minh…
Không phải chính là nơi để tổ chức khoa cử sao.
Là một học sinh, nơi kiểm tra thì có gì đáng để xem!
Không đi!
Vì thế, lôi kéo Nivel, tìm một phòng trò chơi rồi chui vào.
Đầu tiên là tại trò "The King of Fighters" hung hăng ngược đãi Nivel mấy ván —— trình độ của tiểu tỷ tỷ cũng chỉ là gà mờ!
Sau đó kéo Nivel chơi ném bóng rổ.
Bất quá lần này Trần Nặc thất sách.
Nivel rõ ràng là một con quái vật có tài năng thể thao. Mặc dù ném bóng rổ này chỉ là một trò chơi, nhưng nó là một thể thao.
Sau khi bắt đầu, lúc đầu còn chưa thích nghi, Nivel nhanh chóng nắm được nhịp điệu, ném càng ngày càng chính xác hơn.
Nếu Trần Diêm La không có dị năng mà nói, chỉ sợ thật đúng là không chơi được cô nàng này.
Dùng dị năng thành công bảo trụ mặt mũi, sau đó đối mặt với tiểu tỷ tỷ lần thứ hai ngược đãi mấy ván. Nivel đi vệ sinh một chuyến, lúc trở về, lại lôi kéo Trần Nặc rời đi.
Phòng trò chơi nằm ngay sảnh bên trai của một rạp chiếu phim, ra khỏi phòng trò chơi là quầy lễ tân của rạp chiếu phim.
"Ngươi cùng ta xem bộ phim này đi." Nivel chỉ vào một tấm áp phích lớn ở phía trước rạp chiếu phim.
Trên áp phích là hình ảnh hai nhân vật chính mặc bộ đồ leo núi màu cam trên ngọn núi tuyết rộng lớn bao la.
“Vertical Limit”
Phim năm 2001.
Câu chuyện kể về nhân vật nam chính vì cứu người bạn gái gặp sự cố mà thất thủ tại núi tuyết, đã leo lên đỉnh K2 dũng cảm cứu người…
"Ách…" Trần Nặc có chút ngoài ý muốn nhìn Nivel.
Mặc dù bộ phim này xem như không tệ. Đối với kỹ xảo leo núi tuyết, thể thao mạo hiểm, nghĩ cách giải cứu, vân vân… trong tiêu chuẩn chuyên nghiệp được coi là chụp rất đúng chỗ, rất thực tế, cũng tương đối cứng rắn.
Nhưng…
Ngươi là một chuyên gia thể thao mạo hiểm! Dù phim lại có chân thực, trong mắt của chuyên gia leo núi như ngươi thì cũng chỉ có như vậy thôi a.
"Ta chỉ muốn xem cái này thôi, ngươi cùng ta xem." Nivel nhìn chằm chằm Trần Nặc, trong ánh mắt có thêm một tia nhu tình.
Trần Nặc nhất thời hiểu ý.
Cốt truyện của bộ phim này … Được rồi, ta hiểu rồi.
Nam diễn viên leo núi tuyết, đấng cứu rỗi.
Cũng khó trách Nivel có chút xúc động.
Nhìn sự dịu dàng trong mắt cô gái, Trần Nặc mềm lòng, không cự tuyệt. Ngoan ngoãn đi mua hai vé, sau đó đưa Nivel vào rạp chiếu phim.
Rạp chiếu phim rất vắng vào buổi sáng.
Trong phòng chiếu lớn như vậy, chỉ có rải rác vài ba khán giả.
Nivel kéo Trần Nặc ngồi xuống hàng cuối cùng, rất nhanh đèn trong phòng chiếu tắt đi, sau đó xung quanh lâm vào bóng tối.
Bộ phim này kiếp trước Trần Nặc đã xem qua. Mở đầu cốt truyện đều là tiết tấu tiêu chuẩn của các loại phim thương nghiệp.
Đặc hiệu núi tuyết tại niên đại này dường như cũng thuộc về tiêu chuẩn tinh vi.
Ừm, chỉ có giá trị nhan sắc của nữ chính hơi kém một chút…
Tiểu tỷ tỷ thể thao mạo hiểm, hẳn nên có dáng người nóng bỏng mới đúng.
Nhìn Nivel ở bên cạnh, đầu đã tựa vào vai Trần Nặc. Trong lòng Trần Nặc thở dài, không nhúc nhích.
Nivel thấp giọng nói bên tai Trần Nặc: "Lúc trước, ngươi cũng đến cứu ta như vậy, đúng không?”
Trần Nặc trầm mặc một chút, thấp giọng nói: "Kỳ thật, ta…"
Lời còn chưa dứt, trong bóng tối, đôi môi mềm mại đã dán lên miệng Trần Nặc, chặn nửa câu sau của hắn trở về.