Chương 345
Tham Lam
Sau đó Trần Nặc đưa ra ý tưởng của mình, hy vọng Khương Anh Tử đưa Lý Dĩnh Uyển về Nam Triều Tiên.
Lúc nói ra những lời này, sắc mặt Lý Dĩnh Uyển lúc ấy liền trắng bệt.
Khương Anh Tử bất động thanh sắc nhìn Trần Nặc.
Trần Nặc hiểu được tâm tư của người phụ nữ này, hắn cười cười, đứng dậy trực tiếp kéo Lý Dĩnh Uyển qua, nhẹ nhàng ôm bả vai Lý Dĩnh Uyển: "Ta nghe nói, ngươi vốn định giới thiệu Lý Dĩnh Uyển cho một vị tài phiệt nào đó?”
Sắc mặt Khương Anh Tử biến đổi, vội vàng thay đổi thái độ, cẩn thận nói: "Ta cũng không có…"
"Mặc kệ có hay không." Trần Nặc không chút khách khí cắt đứt lời nói của Khương Anh Tử, lạnh lùng nói: "Loại suy nghĩ này, hẳn sau này cũng không nên có nữa!”
“……Được rồi, về sau ta cũng tuyệt đối không có những suy nghĩ như vậy nữa!” Khương Anh Tử thở ra một hơi, nhưng trong ánh mắt lại toát ra một tia kích động.
"Chuyện nhà các ngươi, sau này gặp phải cái gì khó xử, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nhưng nếu ngươi muốn dây dưa quá mức với ta vì những chuyện của ngươi để bán mạng, cũng đừng có suy nghĩ quá đẹp đến vậy.
Bán con gái để cầu tiền đồ, ý nghĩ này ngươi không cần phải suy nghĩ.
Nhưng nếu muốn nhân cơ hội quấn lấy ta mà nói… Gặp phải chuyện ám sát lần này, ta cố nhiên có thể giúp ngươi, nhưng những thứ khác, nếu ngươi nghĩ quá nhiều… Chỉ sợ cũng là suy nghĩ vô ích.
Ý của ta, ngươi nên hiểu.”
Thái độ của Trần Nặc đối với Khương Anh Tử cũng không tốt lắm.
Bởi vì hắn rất rõ ràng, đối đãi với người phụ nữ có quá nhiều tâm tư , hơn nữa còn có thể làm ra chuyện bán con gái để cầu vinh…
Đối với loại người này, thái độ của ngươi quá tốt quá hóa khí, ngược lại sẽ bị đối phương đạp mũi lên mặt.
Cho nên, Trần Nặc cũng không bởi vì đối phương là mẹ của Lý Dĩnh Uyển, mà đem tư thái hạ thấp.
Luôn luôn có những người như vậy trên thế giới: Lấn yêu sợ mạnh.
Khương Anh Tử trầm mặc trong chốc lát, sắc mặt thay đổi mấy lần, người phụ nữ này mới ấp ủ xong lời nói mở miệng.
"Ý của Trần Nặc tiên sinh, đại khái ta đã hiểu rõ.
Dĩnh Uyển là con gái của ta, ta tất nhiên sẽ đối tốt với nàng, những suy nghĩ lúc trước, cũng là bất đắc dĩ. Sau này có thể dựa vào Trần Nặc tiên sinh, ta tấ nhiên sẽ không làm những ý nghĩ trước đó không nên có, điểm này, xin ngài yên tâm.
Bất quá Lý gia sau này…"
"Đáng giúp ta sẽ giúp, không nên, ngươi cũng đừng trông cậy vào nhiều." Trần Nặc trả lời rất quyết tuyệt.
Khương Anh Tử có chút thất vọng, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trần Nặc, cũng thật sự không dám nói thêm gì nữa.
Thôi… Loại chuyện này, cũng phải để con gái mình ở với hắn trong thời gian dài mới được.
Bây giờ, mình có nói thêm cái gì, đề cập đến những yêu cầu gì – đều không phải là cơ hội thích hợp.
Ý tứ và thái độ của Trần Nặc kỳ thật rất rõ ràng.
Ngay cả khi ta ở bên con gái ngươi… Ngươi cũng đừng trông cậy vào việc ta sẽ coi ngươi là mẹ chồng và khách khí đối đãi.
Không phải ngươi định gửi con gái mình cho tài phiệt sao?
Ngươi đem con gái đưa cho tài phiệt, tài phiệt sẽ đối xử với ngươi cung kính khách khí sao? Coi ngươi là mẹ chồng? Sau đó đối với ngươi, cầu xin?
Nghĩ chuyện đẹp gì đâu!
Ngươi xem ta như tài phiệt!
Con gái của ngươi ta muốn, nhưng yêu cầu, đừng nghĩ đến việc tham lam.
Đối với loại phụ nữ như Khương Anh Tử… Ngươi dùng loại thái độ này đối đãi với nàng, tuyệt đối so với việc lấy thái độ của con rể đối xử khách khí với nàng, càng thích hợp hơn.
Sau khi ăn xong bữa cơm này, bầu không khí tât nhiên cũng không phải quá tốt. Tuy Khương Anh Tử kiệt lực che dấu và duy trì không khí trên bàn rượu này, nhưng trong lòng người phụ nữ này thất vọng, cũng không khỏi lộ ra.
Nàng vốn cực kỳ tham lam.
Trần Nặc là người có bản lĩnh cực lớn, nếu bị con gái mình thành công đeo bám, về sau trở thành người đàn ông của con gái mình… Tuổi của hắn cũng còn khá trẻ.
Con rể cái gì đó, không phải không nghĩ tới!
Đương nhiên so với việc đem con gái đưa cho nhà tài phiệt để làm tình nhân, thoải mái hơn nhiều.
Làm tình nhân của tài phiệt, mình vẫn phải dựa vào sắc mặt người khác, sau đó nhìn tâm trạng của người khác tốt, mới từ ngón tay chảy ra một chút đồ vật cho mình.
Nhưng nếu Trần Nặc là con rể của mình… Vậy mình chẳng phải là có thể…
Trần Nặc đưa ra những điều kiện này, chỉ có thể nói khiến trong lòng Khương Anh Tử đạt tới một phần hài lòng —— một phần rất nhỏ. Những người khác đã không đáp ứng được kỳ vọng của Khương Anh Tử.
Nhưng thái độ của Trần Nặc rất cứng rắn, thái độ đối với mình cũng không có ý cung kính quá nhiều, Khương Anh Tử liền không dám.
Sau một bữa ăn, Khương Anh Tử mang theo Lý Dĩnh Uyển thất hồn lạc phách rời đi.
Trần Nặc về nhà.
Vừa về đến nhà, mới vào cửa ngồi xuống không bao lâu, cửa nhà Trần Nặc liền vang lên.
Ngoài cửa, không có gì ngoài ý muốn, chính là Lý Dĩnh Uyển.
Cô gái chân dài đại khái đã phục hồi tinh thần, sau khi bữa cơm kết thúc, vốn thất hồn lạc phách ngây thơ bị Khương Anh Tử mang đi, lúc ấy đại khái là trong lòng còn khiếp sợ, không kịp phản ứng.
Giờ phút này phản ứng lại.
Đôi mắt của Đom Đóm đã khóc đỏ, Trần Nặc vừa mở cửa, cô gái liền nhào tới.
Khóc lớn.
"Trần Nặc! Ngươi ghét ta như vậy sao? Chỉ muốn ta rời bỏ ngươi sao?”
“……”
"Ngươi lừa gạt mẹ ta, hành động như thể ta đã là người phụ nữ của ngươi! Nhưng mẹ ta thậm chí không biết, ngươi thậm chí còn không chạm vào ta!”
“……”
"Ngươi chính là muốn lừa gạt mẹ ta, đưa ta về Nam Triều Tiên! Sau đó ngươi liền tự do tự tại có thể cùng Tôn Mập Mạp kia ở cùng nhau! Sau này không có ta ở bên cạnh chướng mắt ngươi, có phải hay không!!”
“……”
"Ngươi… Ngươi không cần ta, ngươi không muốn ta, có phải hay không… Trần Nặc… Ngươi không muốn ta… Có phải hay không…"
Nói đến cuối cùng, thân thể Lý Dĩnh Uyển đã không đứng vững, mềm nhũn trong lòng Trần Nặc, hai tay nắm chặt góc áo của Trần Nặc, khóc không thành tiếng.