Chương 371
Tìm Một Người
Một điếu thuốc, sau khi hút được hai mươi phút.
Rốt cục Doumoto Hideo cũng thở đều lại, giãy dụa đứng dậy, giờ phút này trong lòng không dám sinh ra nửa điểm tâm tư kháng cự, thành thành thật thật cúi người khom lưng: "Ta, ta sai rồi! Xin hãy tha thứ cho sai lầm của ta!!”
Trần Nặc hừ một tiếng, điếu thuốc trong tay trực tiếp bắn ra ngoài, ném lên mặt hắn.
"Nơi này là phòng chờ của khách, cho nên ta đến thị sát sản nghiệp của mình, lại chỉ được xem là một vị khách thôi sao?"
"Ta..! Là ta hồ đồ! Xin ngài dời bước đến văn phòng chủ tịch!”
Doumoto Hideo sợ hãi cúi đầu một cái chín mươi độ.
Trần Nặc cười cười, ngón tay nhẹ nhàng gật hai cái, kính vỡ trên mặt đất, liền tự động bay trở lại cửa sổ trống rỗng, một lần nữa khôi phục thành một khối thủy tinh hoàn chỉnh!
Ánh mắt Doumoto Hideo nhìn có chút đăm đăm, nhưng không dám nhìn nhiều, vội vàng khom lưng đi vài bước dẫn đường: "Ngài, nơi này, mời!”
Cuối cùng cũng ngồi trong văn phòng chủ tịch của Doumoto Hideo.
Trần Nặc ngồi trên sô pha, Doumoto Hideo thì quỳ gối trước mặt, tự tay pha trà cho Trần Nặc, sau đó dùng đầu gối di chuyển về phía sau hai bước, quỳ lạy trên mặt đất.
“Nuggets khu vực Đông Á Doumoto Hideo, gặp qua đặc phái ủy viên đại nhân!”
Nhìn Doumoto Hideo hoàn toàn quỳ nằm sấp trên mặt đất, lúc quỳ xuống, thân thể hoàn toàn phủ phục xuống, không còn nửa điểm cái gọi là tư thái.
Trần Nặc gật đầu một cái: "Được, rốt cục cũng có một chút bộ dáng của chó trông nhà.”
Doumoto Hideo nằm sấp trên mặt đất không dám động!
Với kinh nghiệm gặp phải hai ba phút, khiến cho hắn hoàn toàn hiểu được một sự thật!
Cái gì mà nghị viên, cái gì mà đàm luận về việc nịnh bợ người tương lai có khả năng thành thủ tướng…
Tỷ phú gì đó…
Cái gì mà nuggets có thâm niên cao nhất …
Tất cả điều này là giả!
Chỉ cần người thanh niên trước mặt tự xưng là chủ nhân của mình nguyện ý, hắn tùy thời có thể giết chết mình!
Chính mình, chẳng qua chính là một công cụ mà thôi!
Ngay cả là công cụ ba mươi năm, thì công cụ vẫn là công cụ!
Người ta bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, đều có thể lấy đi sinh mệnh của mình.
Cái gì tỷ phú cũng được, cái gì mà hội trưởng đại nhân cũng được, cái gì mà thượng khách nghị viên cũng thế…
Nếu chết, thì chẳng là gì cả!
"Được rồi, ta không có hứng thú với việc kiểm tra sổ sách của công ty, cũng không phải vì chuyện này." Trần Nặc thản nhiên nói: "Hiện tại, ngươi làm cho ta một việc. ”
"Vâng! Xin ngài phân phó!”
"Giúp ta tìm một người ở Tokyo."
"Chào mừng quý khách!"
Cửa hàng tiện lợi tự động mở ra, khách bên ngoài đi vào mang theo tiếng chuông gió trên cửa, cô nhân viên bán hàng trẻ tuổi đang đứng ở phía sau nấu món bánh cá hầm vội vàng đứng thẳng người cúi đầu, cố gắng lấy tinh thần kêu lên một câu như vậy.
Nữ nhân viên bán hàng trẻ tuổi - được rồi, kỳ thật nói tuổi trẻ có chút quá đáng, hơn nữa cơ thể tướng mạo bản thân thiên hướng còn non, nhìn qua quả thực có vài phần cảm giác loli.
Vóc người cũng thuộc loại nhỏ nhắn, sợ chưa tới một thước sáu. Một bộ đồng phục của cửa hàng tiện lợi màu xanh nhạt, đội mũ, mái thẳng dài cắt ngang.
Tướng mạo cũng xinh xắn, đôi mắt to, hoàn toàn cảm giác được thiếu nữ xinh đẹp mang phong cách Nhật.
Đặc biệt là, giống như nhiều cô gái Nhật Bản khác, có một cặp tai tròn. Chỉ bởi vì tướng mạo của cô quá mức xinh đẹp đáng yêu, nên đoi tai tròn này nhìn qua không những không làm giảm giá trị nhan sắc của cô, ngược lại còn có thêm vài phần cảm giác đáng yêu.
"Saijo!" Khách hàng là một đại thúc trung niên, tướng mạo có chút tang thương, hơn nữa tướng mặt có chút hung dữ.
Mặc áo khoác, tay đút trong túi, đi đến quầy, thuận tiện cầm một gói kẹo cao su đặt trên kệ trước quầy ném tới quầy thanh toán, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mắt nữ nhân viên bán hàng này: "Muộn như vậy, vẫn chưa tan tầm sao?"
"Vâng." Cô gái cầm gói kẹo cao su, quét mã, và sau đó mỉm cười: "100 yên, cảm ơn đã chiếu cố!"
Vị khách hàng trung niên trả tiền, sau đó nhìn vào cửa hàng tiện lợi nhỏ, quét qua một vòng, như thể không có gì xảy ra, nhàn nhạt nói: "Mẹ của ngươi gần đây đã không liên lạc với ngươi sao?"
Sắc mặt thiếu nữ thoáng cứng đờ một chút, chậm rãi lắc đầu: "Không có thưa ngài Takamoto.”
Cảnh sát Takamoto thở dài, tướng mạo vốn hơi hung lệ, lúc nhìn về phía thiếu nữ lại trở nên nhu hòa vài phần: "Cũng là đáng thương, sau khi nàng rời đi, mỗi ngày ngươi đều như không có sức sống, còn có thể duy trì được bao lâu.”
"Không sao." Cô gái trẻ làm việc chăm chỉ, nâng cao khuôn mặt tươi cười của mình: "Ta sống một mình cũng sẽ không chi tiêu gì nhiều. Hơn nữa… Quản lý của hàng cũng sắp xếp giúp ta tăng ca, ta có thể nhận thêm được một phần lương.”
"Vẫn phải cần giành thời gian đi học a!" Takamoto lắc đầu, giọng điệu tựa như đang oán giận: "Thế đạo này, ai! Thanh niên trẻ nên đến trường mới đúng!”
"Ta sẽ cố gắng, nhất định sẽ cố gắng!" Cô gái cúi đầu.
"Được rồi, ngươi tiếp tục làm việc đi. Nếu gặp rắc rối, ngươi có thể gọi cho ta." Cảnh sát Takamoto xoay người muốn đi, lại giống như lúc này mới nhớ tới cái gì, tùy ý bổ sung một câu: "Nếu có tin tức của mẹ ngươi, nhất định phải nói cho chúng ta biết! Ngươi hiểu điều đó chứ? Đây không phải là hại bà ấy, mà là bảo vệ bà ấy!”
"Được, ta hiểu, cám ơn ngài quan tâm." Cô gái cúi đầu một lần nữa.