Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 373

Chương 373
Tên Hỗn Đản Đáng Ghét


Thời gian trôi qua, học viên trong sân huấn luyện cũng càng ngày càng ít.

Trong lúc đó không ít học viên trước khi rời đi, đều sẽ tới chào hỏi thiếu nữ. Có một số học viên trẻ tuổi, thỉnh thoảng cũng sẽ đi tới, giả vờ lơ đãng nhưng kỳ thật rất cố ý bắt chuyện hai câu.

Thái độ của thiếu nữ đều rất nghiêm túc đứng lên cúi đầu đáp lại, trên mặt vĩnh viễn là nụ cười thuần khiết mà xinh đẹp kia.

Thỉnh thoảng gặp phải một số lời nói chuyện, chẳng hạn như "Saijo, sau khi tan làm có muốn cùng ca ca ra ngoài chơi không?" đại loại như vậy.

Khuôn mặt cô gái tựa như đỏ lên ngượng ngùng, sau đó lắc đầu: "Thật ngại quá, ta vẫn còn việc phải làm."

Nhưng phảng phất nhân duyên của cô rất tốt, người khác nửa thật nửa giả bắt chuyện, cũng không dám quá mức lỗ mãng, nói một chút liền đi.

Trong công việc, thỉnh thoảng nghỉ giải lao, cô gái cũng sẽ ngồi ở góc tường, ôm đầu gối, bộ dáng rất đáng yêu, đỏ mặt, trán đổ mồ hôi, giống như rất hứng thú nhìn vào phòng huấn luyện, có huấn luyện viên mang theo học viên sắp có cuộc thi đấu luyện tập đối chiến.

Chỉ là mặc cho học viên đối chiến đánh kịch liệt như thế nào, thậm chí trong lúc đó có một học viên đại khái bởi vì quá mức tranh giành thắng bại, một động tác quật ngã qua vai đem đối thủ trực tiếp ném ra lôi đài, thậm chí có thể còn khiến đối thủ bị thương một chút. Huấn luyện viên đến và hét lên.

Mà thiếu nữ thủy chung đều là sắc mặt bình tĩnh, lẳng lặng nhìn tất cả những chuyện này.

Rốt cục, buổi tối gần mười giờ, học viên huấn luyện cuối cùng cũng sắp rời đi —— mấy người này đều là đệ tử hạch tâm sắp ra ngoài thi đấu, thực lực có chút không tầm thường.

Một trong số họ trông rất trẻ, thậm chí đến và nói chuyện một vãi câu với cô gái – cái loại cố ý muốn bắt chuyện.

"Saijo, ta sẽ tham gia cuộc thi quốc gia! Ngươi sẽ cổ vũ ta chứ? Ngươi có đến xem trận đấu không?”

"Ah! Cuộc thi quốc gia sao? Nhất định là rất lợi hại a! Himoto kun!" Khuôn mặt của cô gái lúc này lộ ra sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ mà thiếu nữ nên có.

"Tất nhiên! Cuộc thi quốc gia! Ta rất có lòng tin!" Vẻ mặt của Himoto kiêu ngạo —— kỳ thật chỉ là vòng loại khu vực mà thôi, chân chính bước vào kỳ thi đấu quốc gia còn rất xa.

Nhưng khi khoe khoang với cô gái, những chi tiết này tất nhiên không cần phải đề cập đến, Himoto cười: "Ngươi sẽ đến trận đấu để cổ vũ cho ta chứ? Nếu Saijo nguyện ý đến, ta chắc chắn sẽ nhận được sự cổ vũ, đánh bại tất cả đối thủ!”

"Ah! Cái này…Thật xin lỗi." Khuôn mặt của cô gái cực kỳ ão não và tiếc hận: "Gần đây ta còn có một kỳ thi ở trường, ngoài phải làm thêm, ta còn bận phải đi học thêm."

"Như vậy a…" Tựa hồ Himoto cũng không có quá nhiều tâm cơ, nghe vậy tuy rằng có chút bất đắc dĩ cùng tiếc hận, nhưng cũng không nói thêm gì, lại nói chuyện phiếm, phảng phất như đang kể chuyện cười, tuy không dễ cười, nhưng thiếu nữ giống như cũng bị trêu chọc cười ra âm thanh.

Sau khi Himoto rời đi, thiếu nữ tựa hồ mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc mười giờ, thiếu nữ đã thay đồng phục làm việc trong phòng thay đồ, mặc đồng phục học sinh của mình vào, sau đó đi ra, liền thấy người đàn ông trung niên đứng ở cửa phòng huấn luyện.

"Quán trưởng." Thiếu nữ cúi đầu.

"Ừm, Saijo vất vả rồi." Quán trưởng mỉm cười, sau đó từ tay mình lấy ra một phong bì đưa cho cô: "Đây là tiền lương của tháng trước." ”

Cô gái mỉm cười ngọt ngào, hai tay tiếp nhận: "Cảm ơn quán trưởng! Nhận được ngài chiếu cố, đã khiến ngài phải phí tâm rồi!”

Trên mặt quán trưởng lộ ra một nụ cười cổ quái, nhìn trái phải, trong phòng huấn luyện trống rỗng đã không còn ai, trên hành lang cũng không có người.

Cuối cùng nhìn lại trên người thiếu nữ, từ trên xuống dưới đánh giá, ánh mắt rơi vào đôi chân mảnh khảnh của cô gái mang trong vớ đầu gối màu đen…

Người đàn ông trung niên dường như vô tình đến gần nửa bước, sau đó giả vờ giọng điệu của trưởng bối, tay lại nhân cơ hội đặt lên vai cô gái: "Mấy ngày nay Saijo cũng đã cực khổ nhiều rồi phải không?”

"Vẫn tốt a."

"Kỳ thật, nhiều khi cũng không cần phải vất vả như vậy." Lời nói mang theo vài phần ý vị thâm trường.

Khi bàn tay của quán trưởng trung niên sắp đặt lên vai cô gái, cô gái lại bỗng nhiên xoay người lại, nhanh chóng lui về phía sau nửa bước, sau đó cúi đầu —— động tác này cũng không biết là cố ý hay vô tình, né tránh tay quán trưởng.

"Kỳ thật một chút cũng không vất vả chút nào! Quán trưởng, ngài và huấn luyện viên đã rất chiếu cố cho ta. Những học viện cũng rất thân thiện với ta.”

"Ách…" Quán trưởng có chút xấu hổ thu hồi móng vuốt, sờ sờ mũi, cười nói: "Vậy thì tốt, Saijo đáng yêu như vậy, mọi người sẽ không làm khó ngươi.

Hơn nữa… Có ngươi, những tiểu tử ngày thường huấn luyện cũng càng cố gắng.”

Cô gái lặng lẽ lùi lại nửa bước, sau đó tiếp tục cúi đầu: "Tất cả đều là nhờ vào sự chiếu cố của ngài."

“…… Được rồi.”

Tựa như quán trưởng này còn muốn nói cái gì đó, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm hô to.

"Có người ở đây sao? Ta giao thức ăn đến!”

Cô gái nhân cơ hội này nhanh chóng nói: "Như vậy, ta liền cáo từ!"

Cúi đầu, sau đó nhanh chóng quay lại và chạy đi.

Quán trưởng đi ra vài bước, thấy một tiểu đệ mang đi đứng ở cửa, nhịn không được có chút khó chịu hừ một tiếng.

Thiếu nữ chạy ra khỏi võ đạo quán, đi tới trên đường cái, nhanh chóng đẩy xe đạp của mình rời đi, chạy ra hơn mười mét, sau đó mới thở ra một hơi thật dài.

"Thật là một tên hỗn đản đáng ghét." Ánh mắt cô gái có chút khó chịu, khóe miệng cũng bĩu môi một chút: "Thật nguy hiểm… Kém chút nữa.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất